Chỉ riêng đài phun rượu này đã ngốn hơn tám chục triệu tệ rồi.
Mùi rượu vang ngập trong không trung khiến những người tửu lượng kém cảm thấy chếnh choáng, điều đó càng tăng thêm hương vị cho cuộc vui.
Dưới ánh đèn rực rỡ, thảm cỏ xanh được chiếu rọi bởi ánh tắng vàng càng làm cho bầu không khí thêm phần sang trọng.
Mọi người túm năm tụm ba trò chuyện, cười đùa.
Sự xuất hiện của Mạc Phong đã thu hút không ít sự chú ý.
Người thiếu niên có thể khiến cả Hoa Hạ, Nam Đô phải kinh ngạc nhất định phải là người mà mọi người nghe danh rất nhiều dù chưa được gặp mặt.
Nhất là với thân phận thiếu chủ nhà họ Mạc, Mạc Phong càng khiến người khác cảm thấy tò mò về bản thân mình hơn!
Cũng có rất nhiều người nhìn thấy Mạc Phong lần đầu.
Lần đầu tới Giang Hải mà anh đã khiến cả thành phố bị đảo lộn, đại náo các câu lạc bộ, thậm chí khiến cả ba đại gia tộc ở đây phải làm việc cho mình thì rốt cuộc anh là người có thế lực mạnh tới cỡ nào chứ.
Ngay sau đó anh còn đại náo duyên hải, ra vào Yến Kinh cứ như đi dạo.
Cái đó gọi là người có thực lực.
Thế nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong vào ngày hôm nay, mọi người không khỏi xì xầm.
Người thanh niên ít tuổi hơn cả trong tưởng tượng của họ, một thiếu đông gia mới hơn hai mươi tuổi mà đã trở thành một người tầm cỡ như vậy.
Năm họ hai mấy tuổi thì vẫn còn đang ở trong KTV hoặc là cưa gái cơ đấy.
Từ khí chất đã biết Mạc Phong không phải là người tầm thường.
Những người phụ nữ bên cạnh anh là những người mà người khác có khi cả đời này cũng không có được.
“Đây là thiếu đông gia sao? Có trẻ quá không? Con trai tôi vẫn còn đang tiêu tiền của tôi và chơi gái kia kìa!”
“Hổ phụ sinh hổ tử.
Mạc Yến Chi vào năm hơn hai mươi tuổi cũng đã nổi tiếng khắp Hoa Hạ rồi.
Ông năm hai mươi tuổi cũng chẳng phải vẫn ăn chơi đàn đúm sao.
Cha nào con nấy chính là như vậy đấy.
Con trai ông ham chơi chẳng phải là học theo ông sao!”
“Ông đang chửi khéo tôi đấy à? Dù có ham chơi thế nào thì chẳng phải sau này tôi cũng có sự nghiệp riêng sao? Nhưng đúng là phải khâm phục gia đình họ.
Xã hội như thế này mà vẫn có thể chuyển mình thì đúng là không hề đơn giản!”
“…”
Rất nhiều nguồn tài nguyên đã bị các đại gia tộc ở Yến Kinh lũng đoạn.
Nhiều doanh nghiệp nhỏ bị bọn họ chiếm hữu.
Một bộ phận còn tồn tại đều là những gia tộc cấp hai cấp ba, chia nhau miếng bánh nhỏ còn lại.
Những gia tộc nhỏ hơn thì đến vụn bánh cũng không còn.
Việc kinh doanh dược liệu, nếu không phải vì mối quan hệ bất hảo giữa nhà họ Mạc và Yến Kinh thì làm gì tới lượt bọn họ.
Mạc Phong nâng rượu trò chuyện với mọi người.
Hình như những sự kiện như thế này đã trở nên quá quen thuộc với anh.
Cách ứng xử như thế nào có khi anh còn nắm rõ hơn cả Mục Thu Nghi.
Khi anh đang định nhấp rượu thì bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng ở một góc.
Đó chính là Tống Giai Âm.
Dạo gần đây cô nhóc này đầu tắt mặt tối làm việc cho anh.
Nên hôm nay có cơ hội để tiếp xúc với thế giới bên ngoài như thế này thì đương nhiên anh phải mời cô nhóc tới.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy chéo vai màu đen trông vô cùng cao quý hơn nữa còn khí chất ngời ngời.
Chỉ có điều cô ấy cứ cúi đầu nhìn vào ly rượu vang trong tay mình.
Đáp lại vô số lời mời khiêu vũ của những người đàn ông, Tống Giai Âm chỉ lắc đầu từ chối khéo.
Cô luôn miệng nói vài từ: Xin lỗi, tôi đang đợi người khác!”
“Tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?”
Tống Giai Âm chẳng buồn ngẩng đầu cứ như đang thưởng thức thứ âm nhạc du dương vậy: “Thôi, tôi đang đợi người khác rồi!”
“Đang đợi anh sao?”
Cô vội ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
Mạc Phong cầm một ly rượu đưa cho cô: “Khiến em phải đợi lâu rồi, không khí ở đây em có thích không?”