“Ông ta là bạn của tôi, mong cậu Hứa giữ chừng mực”, Mạc Phong nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên sát khí.
Thương Hồng lúc này cũng bước tới trong đôi giày cao gót diễm lệ và thân hình duyên dáng: “Ông chủ Đàm nói có lý lắm, ở Giang Hải không ai dám gọi anh ấy như vậy!”
Ngay sau đó cô quay qua nhìn Từ Mậu Thịnh, Mộ Dung Vân Long và Châu Nhược Nhiên: “Mọi người gọi anh ấy là gì?”
“Cậu Mạc!”, ba người hô lên.
“Tốt lắm!”, Thương Hồng gật đầu, quay qua nhìn những người phía sau: “Vậy còn mọi người thì sao?”
“Thiếu đông gia!”
Thương Hồng là người có khí chất cao quý đặc biệt.
Nếu luận về độ xứng đôi với Mạc Phong thì có lẽ không phải là Mục Thu Nghi mà chính là cô ấy.
Mạc Phong vốn mang trong người khí chất của bậc vương giả, còn cô từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình giàu có, được hưởng nền giáo dục của quý tộc châu Âu nên cũng mang trong mình khí chất cao quý hơn người.
Nếu không phải Mục Thu Nghi xuất hiện ngay từ đầu bên cạnh Mạc Phong thì có lẽ rất nhiều người sẽ tưởng Thương Hồng mới là chính thất.
“Cậu Hứa, cậu đã nghe thấy chưa? Giờ anh ấy là thiếu đông gia của nhà họ Mạc.
Nếu là năm xưa thì chỉ cần búng ngón tay là có thể khiến nhà họ Hứa bị tiêu diệt đấy, cậu có hiểu không?”, Thương Hồng nói giọng điềm tĩnh nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hứa Chí Minh nghe thấy vậy bèn chau mày: “Thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Mạc đã trôi qua rồi.
Giờ không biết đã rớt xuống tầng nào của xã hội.
Vậy mà còn đòi uy hiếp tôi sao?’ “Đúng vậy.
Giờ đã khác xưa, nhưng nhà họ Mạc mà muốn đè chết cậu thì cũng dư sức đấy!”, Nhược Hi lúc này bước ra trước.
Trong nháy mắt bảo vệ, nhân viên phục vụ, đến ngay cả người tạp vụ cũng lao lên, bao vây lại.
“Đừng quên, đây là Giang Hải!”, ngay cả âm nhạc trên sân khấu cũng chuyển tông.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy Từ Giai Nhiên mặc một bộ lễ phục lấp lánh xuất hiện trên sâu khấu.
Từ Mậu Thịnh đứng dưới nhìn thấy con gái mình thì đôi mắt ánh lên vẻ thương xót.
Từ lần con bé bỏ trốn trong hôn lễ đến nay đã hơn một tuần.
Đến ngay cả điện thoại nó cũng không gọi về nhà, cũng không biết là làm sao.
Ông ta tới sự kiện hôm nay cũng là để tìm kiếm con bé nhưng không tìm thấy.
Trước đó ông ta còn tưởng con bé không tới, giờ xem ra là ở phía sau âm thầm làm hậu phương cho Mạc Phong.
Hứa Chí Minh thấy đám đông lao lên thì tức giận quát: “Ha ha, anh chỉ sống được khi dựa vào phụ nữ phải không? Sợ thì cứ nói thẳng, lại còn nhờ phụ nữ ra đỡ lời giúp, đúng là mất mặt!”
“Sợ sao? Trong từ điển của tôi không có từ sợ!”, Mạc Phong khởi động cánh tay.
Thấy anh như vậy, Hứa Chí Minh nhếch miệng cười xấu xa: “Kim Hổ”
“Cậu chủ”, một người đàn ông với thân hình lực lưỡng bước tới: “Có gì dặn dò ạ?”
“Chơi với Mạc Phong, à không, với cậu Mạc chứ, ha ha, đừng có giấu nghề, thể hiện hết tài năng ra đi nhé!”
“Vâng!”
Hứa Chí Minh vỗ ngực Kim Hổ vì hắn cao quá, ít nhất cũng phải gần hai mét.
Cộng thêm với cơ thịt chắc nịch khiến người khác cảm giác như một bức tường thành, bức tường mà có thể cản được cả sóng wifi ấy.
“Kim Hổ, giải nhất thi đấu boxing, cao thủ số một trong hàng vạn cao thủ.
Cậu Mạc vậy đã đủ chưa?”
Nhược Hi thấy Kim Hổ thì cũng tỏ ra cảnh giác.
Sát khí từ người cô càng trở nên đậm hơn.
“Thiếu chủ, để em!”