Người đàn ông trung niên bên cạnh ăn mặc xuề xòa có chút không phục khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Mạc Phong: "Tôi nói này, tại sao cậu đánh người ta rồi mà lại còn kiêu ngạo như vậy? Chúng tôi đến đây để hòa giải, sao cậu lại có cái thái độ đó vậy?”
“Xin lỗi, tôi không chấp nhận hòa giải!”, Mạc Phong khoanh tay dửng dưng nói.
Tất cả mọi người: "..."
Anh ta không chấp nhận hòa giải?
Những người có mặt hơi hoang mang, vậy rốt cuộc ai là nguyên cáo, ai là bị cáo?
"Thật vô giáo dục, từ nhỏ đến lớn bố mẹ cậu không dạy dỗ cậu sao? Chẳng trách bị ngồi tù.
Nếu như tôi là bố mẹ cậu, có đứa con như cậu thì tôi đã đâm đầu chết quách đi từ lâu rồi!”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng khịt mũi nói.
…
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên!
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong phòng giam nhỏ.
Hắc Sát và một nhóm tù nhân trốn trong góc run rẩy.
"Không phải anh Mạc lại định đánh người đấy chứ?”
"Có thể lắm! Nghe nói cậu Châu bị anh ấy đánh đến tàn phế rồi, còn có gì mà không dám chứ?”
"Nhìn ánh mắt của anh Mạc chính là dấu hiệu của sự tức giận, cách xa như vậy mà sao tôi vẫn cảm thấy sợ thế nhỉ!”
Tia sáng dữ dội lộ ra trong mắt Mạc Phong.
Mặc dù người đàn ông trung niên áo trắng có chút sợ hãi, nhưng vẫn gắng gượng lấy trong túi ra một cuốn sổ: "Tôi là luật sư vàng ở nước Mễ, nếu như cậu dám động tay động chân, tôi đảm bảo sẽ kiện cậu…”
Rầm…
Một phát đạp!
Rắc rắc...
Mạc Phong không đá về phía người đàn ông trung niên, mà đá về phía cánh cổng sắt lớn bên cạnh.
Còn chưa thay được bao lâu đã lại bị đạp biến dạng thành hình chữ C nữa rồi.
Người đàn ông trung niên áo trắng chợt cảm thấy sợ hãi, mồ hôi túa ra.
“Tôi không phải người ra tay tùy tiện, nhưng không phải tùy tiện người nào cũng khiến tôi phải động thủ!”, Mạc Phong hoạt động cánh tay một chút, khịt mũi nói.
"Cậu…cậu…”, người đàn ông trung niên áo trắng sợ tới mức không nói nên lời.
Anh không khỏi liếc nhìn ông ta một cái: “Cút!”
Châu Nhược Niên liếc nhìn luật sư và khẽ gật đầu, người đàn ông trung niên này liền bước ra với vẻ mặt thất thần.
Tuổi còn trẻ như thế mà cơ thể đã phát ra được khí thế khiến người ta phải kinh sợ, cuối cùng Châu Nhược Niên cũng hiểu được tại sao con trai không phải là đối thủ của người ta!
Ở anh có một sự điềm đạm mà người thường không thể nào có được, bề ngoài thì có vẻ phù phiếm, phóng túng nhưng thực chất lại khá sâu sắc.
Ngay cả Châu Nhược Niên cũng tự cảm thấy không bằng!
"Nói đi, ông chủ Châu tìm tôi có chuyện gì vậy? Muốn áp đặt tội gì cho tôi thì cứ nói là được!”, Mạc Phong dang tay mỉm cười, bộ dạng không thèm để tâm.
Châu Nhược Niên xấu hổ gãi gãi đầu, lùi lại hai bước, ông ta chợt cúi cong người chín mươi độ và nói: "Cậu Mạc, xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện của con trai tôi, mong cậu lượng thứ cho!”
Mạc Phong: "..."
Tần Lam: "..."
Tù nhân: "..."
Chuyện gì thế này?
Lần này Mạc Phong thực sững sờ, bởi vì bị tịch thu điện thoại rồi nên anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh đã làm gì ông ta vậy?”, Tần Lam kinh ngạc nhìn Mạc Phong.
Ngày hôm qua, ông ta còn đang kêu gào rằng sẽ đấu tranh kiện tụng đến cùng và bắt Mạc Phong phải ngồi tù mọt gông, nhưng hôm nay thái độ của ông ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Chuyện gì thế này?
Uống nhầm thuốc à?
Anh không khỏi liếc nhìn Tần Lam: "Cô nói cái gì đấy, tôi là đàn ông chân chính nhé, không có hứng thú với đàn ông đâu! Hơn nữa tối qua tôi vẫn luôn ở trong này, có thể đi đâu được chứ?”
“Nếu cậu Mạc không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thì tôi sẽ cứ cúi mình thế này!”, cơ thể của Châu Nhược Niên vẫn duy trì ở một đường cong chín mươi độ.
Ông ta làm vậy trông khá là có thành ý, đối đãi với khách quý cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Mạc Phong nghe vậy thì không khỏi cười khẩy một tiếng: "Vậy thì ông đừng đứng dậy nữa!”
Châu Nhược Niên cảm thấy mặt nóng bừng, thế này chẳng phải là tát vào mặt ông ta hay sao?
Với tư cách là gia chủ nhà họ Châu, tài sản hàng chục tỷ, sản nghiệp của ông ta trải dài khắp cả nửa Hoa Hạ.
Vậy mà xin lỗi một thằng nhãi mới hai mươi mấy tuổi lại bị từ chối như thế!
Chuyện này nếu đồn ra ngoài, không phải sẽ bị người ta cười rụng răng hay sao?
Tần Lam cũng vội vàng kéo tay áo Mạc Phong: "Anh bớt ngông lại, không chết được đâu! Người ta đã tự mình đến xin lỗi anh rồi, anh lại còn tỏ vẻ.
Hơn nữa vốn dĩ anh đánh người đã là không đúng, người ta đã xuống nước trước rồi thì anh mau nghe theo đi!”
“Tôi không thích đấy, ai thích thì đi mà nghe theo!”, Mạc Phong cũng quay đầu lại, kiêu ngạo nói.
Mạc Phong không ngốc, nếu như anh đoán không lầm, hẳn là Châu Nhược Nhiên kiêng dè cái gì đó nên sớm ngày ra mới chạy tới đây xin lỗi anh.
Hôm qua, từ lúc rời khỏi Bạch Vân Hiên, Châu Nhược Niên đã có ý muốn giết anh, một mực muốn dồn anh vào chỗ chết.
Giờ lại quay ra nịnh bợ anh, cái này gọi là chồn đến nhà gà chúc tết, trong nghĩ một đằng, ngoài làm một nẻo đây mà!
Anh cũng đang nghĩ, chẳng lẽ là Lý Phong đã ra mặt giúp anh giải quyết chuyện này sao?
Vì dù sao, nói thế nào hiện giờ anh ta cũng đang tạm thời làm việc ở White shield, anh ta còn đang trông cậy Mạc Phong cung cấp thêm nhiều thông tin để giúp White shield triển khai hành động ở châu Âu được thuận lợi hơn.
Châu Nhược Niên mặc dù không hài lòng nhưng vẫn nở nụ cười xởi lởi: "Cậu Mạc, tôi cũng đã tìm hiểu tình hình cụ thể rồi.
Thực ra là con trai tôi sai trước, đã đánh bạn của cậu.
Có điều giờ tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất phòng bệnh tốt nhất ở bệnh viện, cũng đã bồi thường năm triệu tệ cho họ rồi.
Tôi còn đền bù hai căn nhà ở nội thành, cậu xem…chuyện này cứ thế cho qua, có được không?
Tần Lam đứng bên có chút hoang mang.
Xin Mạc Phong tha thứ? Thái độ này khác xa ngày hôm qua, đó hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
“Vậy ý ông là, không định kiện tôi nữa?”, anh khoanh tay mỉm cười.
Châu Nhược Niên vội vàng xua tay: "Làm sao có thể kiện cậu Mạc được chứ.
Vốn dĩ chuyện này là chúng tôi làm sai, vậy nên thực sự xin lỗi!”
“Nhưng tôi không muốn rời khỏi phòng giam nữa, hay là ông cứ kiện tôi đi!”, Mạc Phong nói và cười đầy xấu xa.
Tất
4 người đã xem
Thích
Bình luận.