“Chị, hai người nói chuyện, em ra xe đợi!”, Tô Dương cười đểu nháy mắt.
Sau đó cậu ta chuồn mất dạng.
Mạc Phong khoanh tay cười bất lực: “Thông tin cũng nhanh thật đấy, tôi vừa mới ra ngoài mà cô đã biết rồi!”
“Không phải sao, giờ anh là người nổi tiếng, ai mà không biết anh chứ! Ông nội tôi nói, muốn mời anh tới nhà ăn cơm, anh bận thì thôi vậy!”, Tô Nguyệt nghiêng mặt hừ giọng.
Cô ta quay người bỏ đi.
“Thái độ của cô không ổn chút nào, đây nào phải là mời khách, chẳng lịch sự gì cả!”, Mạc Phong khoanh tay khẽ cười.
Tô Nguyệt lao thẳng tới trước mặt anh, túm lấy cổ áo anh và ghì giọng: “Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé cậu Mạc, có thể nể mặt chút không?”
Nói xong cô ta nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, đây nào phải là mời, là ép thì đúng hơn!
“Đi, tôi đi là được chứ gì!”, cuối cùng Mạc Phong cũng thỏa hiệp, anh gật đầu cười khổ.
Cô ta hừ giọng đầy kiêu kỳ: “Đi theo đi!”.
Truyện mới cập nhật
Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng, sao cảm giác cứ như chị đại vậy?
Bên ngoài là một chiếc Land Cruiser.
“Chị, sao lại có một mình chị? Anh rể không đi sao?”, Tô Dương ngồi ghế tay lái hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Ở phía sau ấy!”, Tô Nguyệt nhìn vào kính chiếu hậu, cô chau mày trầm giọng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải là anh rể!”
Mạc Phong đứng bên ngoài còn nghe thấy tiếng gầm của Tô Nguyệt, cửa xe vừa mở ra anh đã cười đểu: “Sau này anh làm anh rể của chú nhé!”
“Ok ạ! Anh rể nói rồi nhé, không được nuốt lời đấy!”, Tô Dương kích động quay đầu cười toe toét.
Tô Nguyệt trợn ngược mắt: “Chị chưa đồng ý đâu đấy, em vui mừng cái nỗi gì?”
“Chị, chị không biết chứ lần trước em đã nói với chị họ Tô San là em sẽ giới thiệu cho chị ấy một người bạn trai vừa đẹp trai vừa ngầu hết cỡ, chị ấy còn bao em ăn snack một tuần đấy!”
“Em…”
Không biết tại sao mà Tô Nguyệt bỗng cảm thấy dậy sóng khi nghe việc giới thiệu Mạc Phong cho người khác.
Cô ta đá Tô Dương một cái tức giận nói: “Lái xe đi!’
Buổi trưa.
Trong biệt thự nhà họ Tô.
“Sao cô Từ đi lâu vậy vẫn chưa thấy về nhỉ?”, ông quản gia đứng trước cổng với vẻ mặt sốt ruột.
Từ lúc nghe tin Mạc Phong khởi hành, ông cụ Tô đã bắt tất cả mọi người phải luôn chân luôn tay trong nhà bếp từ sáng tới trưa, nếu không lát nữa sẽ mất mặt lắm.
Tô Thanh Hà vuốt râu điềm đạm ngồi trong sân: “Vội gì mà vội! Người khác đi mời cậu ta có khi còn không được, nhưng con bé Tô Nguyệt thì tôi tin là nó có thể làm được!”
Ông quản gia chỉ cười ngượng ngùng, đến cả nhà họ Châu mà Mạc Phong còn chẳng nể mặt huống hồ là nhà họ Tô.
Nhà họ Tô ở Giang Hải cũng chỉ xếp top hai, còn kém xa nhà họ Châu.
Rất có khả năng Mạc Phong cũng không nể mặt.
Không biết ông cụ Tô lấy ở đâu ra sự tự tin rằng anh nhất định sẽ tới.
Két…
Tiếng phanh xe từ ngoài vọng vào.
Tô Thanh Hà dập điếu thuốc trong tay, từ từ đi vào trong nhà.
“Anh rể, tới rồi! Đây là nhà bọn em!”, Tô Dương mở cửa với vẻ mặt nịnh nọt.
Mạc Phong nhìn xung quanh khẽ cười: “Trước đây anh từng tới rồi!”
“Hả! Anh và chị gặp mặt phụ huynh luôn rồi ạ? Tới mức đó rồi mà hai người còn giấu diếm gì nữa!”
Tô Nguyệt mặt đỏ tía tai.
Cô ta giơ chân đạp: “Nói linh tinh gì vậy, lần trước chị uống say, anh ta đưa chị về!”
“Chị, đừng nói vậy chứ, em còn không biết tửu lượng của chị sao? Phụ nữ không uống say, đàn ông không có cơ hội, chị cố ý say chứ gì!”, Tô Dương nhìn hai người cười đểu.
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Xem ra cậu nhóc hay bị đánh cũng không phải vô duyên vô cớ nhỉ! Nghịch ngợm vậy, còn sống được tới ngày hôm nay là chị chú đã yêu chú lắm rồi đấy!”
Họ đi tới phòng khách.
Tô Thanh Hà rảo bước đưa tay ra khẽ cười: “Anh bạn, cơm canh đã xong ra rồi, mau vào trong đi!”
“Ông Tô khách sáo quá!”, Mạc Phong cũng vội vàng đưa tay ra, nhưng anh ngay lập tức chau mày: “Ông Tô, sắc mặt ông không được tốt lắm, ông ốm đấy à?”
“Đâu có, tôi khỏe mà!”, ông cụ Tô vỗ ngực cười lớn.
Nhưng vừa vỗ xong thì ông ta lập tức ho khụ khụ…
Tô Nguyệt vội vàng bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông ta: “Ông nội, ông sao vậy?”
“Không sao…tuổi cao, cơ thể không còn được như trước đây nữa!’, ông cụ khẽ ho.
Lúc này ông quản gia vội vàng lấy cốc nước trên bàn đưa tới: “Ông chủ, uống chút nước thông họng! Tuổi cao rồi dễ kích động, mà kích động thì dễ xảy ra chuyện!”
Nói xong ông ta đưa cốc trà cho Tô Thanh Hà, mùi hương trong cốc trà bay ra khiến Mạc Phong không khỏi chau mày.
“Trà gì vậy, cho tôi uống một ngụm nào!”, Mạc Phong giựt cốc trà, nhưng vừa cầm được thì đã để tuột tay rơi mất.
Choang…
Cốc trà vỡ vụn.
Sắc mặt mọi người trở nên khác thường.
Ông quản gia tái mặt: “Sao thanh niên các cậu xốc nổi vậy, làm việc hấp ta hấp tấp, vô lễ quá!”
“Ngại quá, trượt tay rơi mất, tôi không cố ý!”, Mạc Phong cười khổ.
Ông cụ Tô thì thân thiện hơn, ông ta phất tay: “Không sao, một cốc trà thôi mà, cùng lắm thì pha lại! Được rồi, mau đi ăn thôi!”
Tất cả mọi người đều đi tới bàn ăn trong phòng khách, ông quản gia thi thoảng lại liếc nhìn Mạc Phong khiến anh không biết vì sao.
Ông cụ tỏ ra vô cùng nhiệt tình, còn nói Mạc Phong sau này hãy năng tới chơi.
“Tô Nguyệt, gắp thức ăn cho khách đi!”, ông cụ trừng mắt khẽ nói với Tô Nguyệt.
Tô Dương bên cạnh bồi thêm: “Đúng vậy, chị mau gắp thức ăn cho anh rể đi!”
“Lớn thế này rồi, có phải anh ta không biết gắp đâu!”, Tô Nguyệt lầm bầm.
Lúc này Tô Dương nói gì đó bên tai cô ta, Tô Nguyệt lập tức thay đổi thái độ tới mức kỳ lạ, vội vàng gắp một con tôm, lột vỏ rồi đặt vào bát của Mạc Phong: “Bổn cô nương thưởng này!”
“Cô cũng có lúc hiền hậu thế này à, không nhìn ra đấy!”, Mạc Phong cười khổ, sau đó cho thức ăn vào miệng.
Tô Dương đứng bên cạnh cười sung sướng: “Chị, xem kìa, em nói có sai đâu? Em đứng về phía chị mà, sau này không được đánh em nữa đấy!”
Hai chị em nói chuyện không đầu không đuôi, Mạc Phong nghe mà ngây người, mấu chốt là Tô Nguyệt còn e thẹn đỏ mặt tới tận mang tai..