Ban đầu anh tưởng đây là mẹ của Tống Thi Vũ nhưng càng nghe càng thấy không giống.
Có người mẹ nào chửi con gái mình như vậy đâu?
Mạc Phong khẽ ho: “Khụ khụ….
Tống Thi Vũ làm rơi điện thoại trên xe, lát nữa gọi lại nhé!”
“Anh là người đàn ông mà con bé đê tiện đó bao nuôi ở ngoài phải không? Còn nói là đi làm, tôi thấy nó ra ngoài đứng vẫy thì đúng hơn đấy! Cũng xinh đẹp, có chút khí chất thôi mà, ở một đêm với người khác cũng được khối tiền, còn hơn đi làm nhiều!”, giọng cười sắc nhọn của người phụ nữ vang lên trong điện thoại.
“Ấy, bà mụ hiểu rõ người trong ngành nhỉ, không phải bà cũng làm nghề đó chứ? Hay là bà tới Giang Hải, tôi gọi một trăm tám mươi người anh em của tôi tới cung phụng bà? Để bà không bước chân xuống giường được luôn!”
Tiếng chửi rủa dừng hẳn, thay vào đó là tiếng thở dồn dập, xem ra là đang tức lắm.
“Nói với đồ con hoang đó, tốt nhất là chủ động quay về, nếu không nhà họ Tống thực sự hết cách đấy!”
Mạc Phong cười khinh miệt: “Nhà họ Tống à?”
“Ha ha! Sợ rồi à! Sợ là đúng rồi, nói với đồ tiện nhân đó, giữ lại mạng sống cho cô ta là vì lợi ích đối với nhà họ Tống thôi, nuôi lớn như vậy tưởng là nuôi không công sao?”
“Xin lỗi nhé, nhà họ Tống chẳng là cái đinh gì!”
“Anh…”
Chưa nói hết, Mạc Phong đã tắt máy.
Xem ra cuộc sống của Tống Thi Vũ cũng không nhàn nhã như vẻ bề ngoài, bình thường cô nhóc trông hào sảng vậy, thật không ngờ lại cũng có chuyện riêng cất giấu trong lòng.
Xem ra cô nàng bỏ quê lên Giang Hải vì có nguyên nhân khác.
Mạc Phong dừng lại một lát rồi khởi động xe đi làm.
Tại tập đoàn Kim Tư Nhã.
Một cô gái bị mọi người vây lại.
“Ôi trời! Thơm thế! Đây là gì vậy?”
“Chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm như vậy, tôi chảy dãi đầy đất rồi này”.
“Oanh Oanh, tôi đưa cô một trăm tệ, cô bán cho tôi cái bánh này được không?”
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không khỏi nhìn nhau khi thấy mới sáng sớm mà công ty đã loạn xì ngậu.
“Ồn ào gì vậy? Đây là công ty, không phải…”, Mục Thu Nghi đang giáo huấn bỗng ngửi thấy mùi thơm bèn lập tức nuốt nước bọt: “Thứ gì vậy?”
Một cô gái buộc tóc đuôi gà cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, là bánh kẹp thịt em mua sáng nay ạ…, em chưa ăn, chị thích thì em biếu chị ạ!”
Thịt kẹp bên trong chiếc bánh vàng ruộm, sánh mỡ, ngửi thôi đã ứa nước miếng, không biết cắn một miếng thì sẽ thế nào.
Nếu như không phải có quá nhiều người ở đây thì Mục Thu Nghi đã nhận lấy rồi.
“Cô mua ở đâu vậy?”, cô hỏi với vẻ lạnh lùng, kiêu kỳ.
Cô gái buộc tóc đuôi gà vội vàng cười nói: “Ở đường Chính Hưng, quán ăn mới bán ạ, em phải xếp hàng nửa tiếng mới mua được, e rằng ngày mai muốn ăn phải đi xếp từ sáng sớm đấy ạ!”
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ nhìn nhau.
Sáng nay Mạc Phong cũng từng nói giống như vậy, hơn nữa quán ăn của anh ta cũng khai trương vào ngày hôm nay.
Trùng hợp đến vậy sao?
“Được rồi, sau này ăn sáng hết ở bên ngoài cửa, tranh thủ ăn rồi làm việc đi nhé!”, Mục Thu Nghi phất tay nhẹ nhàng.
Tất cả mọi người vội vàng cầm đồ ăn ra ngoài cửa.
Cả tốp con gái chân dài đứng đó trông quyến rũ một cách đặc biệt.
Muốn làm việc ở tập đoàn Kim Tư Nhã thì phải có cả hình thức và năng lực, người không biết lại tưởng tổng giám đốc có vấn đề gì.
Buổi trưa.
Mạc Phong ngồi xuống vị trí trước đây Giang Hải hay ngồi và lưu tên danh sách những loại dược liệu hôm qua chép được vào trong máy.
“Tan làm rồi, anh Mạc có đi ăn không ạ?”, Vương Bưu đứng trước cửa gọi.
Anh ngẩng đầu khẽ cười: “Các chú đi ăn đi, lát nữa anh còn có việc đi ra ngoài nữa!”
“Vậy…được ạ!”
Trong nhà ăn.
An Nhiên cầm một chiếc hộp ngồi xuống.
Xung quanh bàn nào cũng ngồi đầy người, chỉ có một mình cô một bàn.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng vội vàng bước tới ngồi đối diện An Nhiên: “Giám đốc An, thật trùng hợp! Không ngờ lại gặp cô ở đây!”
“Trùng hợp sao? Không phải giám đốc Vương luôn coi thường đồ ăn ở đây à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới ăn thế?”, An Nhiên cúi đầu hừ giọng.
Người đàn ông này là Vương Kiến An! Nghe nói do có quen biết với giám đốc Trịnh nên mới vào được bộ phận thu mua.
Ai cũng biết bộ phận thu mua là một miếng thịt béo bở, tiền môi giới bỏ túi một năm mấy triệu tệ cũng có thể lấy được, kể cả Mục Thu Nghi có biết thì cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bởi vì giám đốc Trịnh là một trong năm bông hoa của công ty, nghe nói gia tộc ở nước ngoài có quan hệ khá rộng, và cũng là người có năng lực, trong thời gian ngắn đã giúp công ty thông thương được với các nước châu Âu.
Cô ta cũng là nhân vật đăng cấp trong tập đoàn, nhưng mối quan hệ cụ thể giữa Vương Kiến An và giám đốc Trịnh là gì thì không ai biết.
Dù gì giám đốc Trịnh cũng thường xuyên công tác nước ngoài nên rất nhiều người trong công ty còn chưa thấy mặt cô ta.
Vương Kiến An đã để ý An Nhiên từ lâu nhưng không tìm được cơ hội hành động, chủ yếu là vì An Nhiên không hề cho ông ta cơ hội.
Mỗi lần định bắt chuyện thì cô đều tìm lý do và bỏ đi mất.
“Tôi thấy ngay cả giám đốc An cũng tới đây ăn nên tôi cũng phải thể hiện sự hòa đồng của mình chứ! Không biết tối nay giám đốc An có rảnh không…”
Không đợi Vương Kiến An nói hết câu, An Nhiên đã cắt ngang: “Xin lỗi, không rảnh!”
“Tôi còn chưa nói đi đâu mà, hà tất phải vội từ chối! Thực ra tôi biết giám đốc An gần đây gặp khó khăn về kinh tế.
Nên tôi nói thẳng cô ra ngoài đi ăn với tôi một bữa, hết bao nhiêu tôi gửi!”, Vương Kiến An vừa nói vừa vỗ ngực cười đểu.
Ăn một bữa ư? E rằng là cái bẫy thì đúng hơn!
Mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng hiểu sự mập mờ trong đó là gì.
Cạch…
An Nhiên đặt bát xuống, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không rảnh, hơn nữa chỗ này có người ngồi rồi, giám đốc Vương tìm chỗ khác đi!”