Tiếng gào thét giận dữ này khiến không ít người trong phòng ăn đều đổ dồn ánh mắt nhìn qua.
An Nhiên nhướn mày vẻ khinh thường: “Bộ phận nhân sự đều do sếp Tô phụ trách, bộ phận hành chính là do tôi chịu trách nhiệm! Xin hỏi mấy người là bộ phận mua hàng có tư cách gì mà tùy tiện đuổi người?"
"Cô...", Vương Kiến An đứng phắt dậy tức giận chỉ tay vào An Nhiên, nhất thời tức giận không biết nên nói gì.
Cũng có lẽ không ai lại nghĩ rằng An Nhiên vì lợi ích của vài nhân viên bảo vệ mà lại ra mặt chống lại sếp Vương của phòng mua hàng.
Chưa nói về mặt thu nhập, trong công ty hai người cũng được coi là cùng cấp bậc, không ai chèn ép được ai, thường ngày nước sông không phạm nước giếng, nếu chạm mặt chỉ cần gật đầu chào nhau, không hơn không kém.
"Được! Vậy các người ngồi đi!", Vương Kiến An nhìn quanh rồi trầm giọng nói.
Nhưng ông ta vừa muốn bỏ đi thì đã bị đám người Vương Bưu chặn lại.
Vương Kiến An quay đầu lại nhìn An Nhiên quát lên: "Con khốn này, ý của mày là sao hả? Tại sao bọn chúng lại ngăn cản tao?"
“Cái miệng này của ông, trước khi ra ngoài vào buổi sáng, ông không đánh răng hay sao hả?” An Nhiên cau mày nói.
Vương Bưu cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ và để lộ cơ bắp cuồn cuộn: "Bảo vệ thì không phải người sao? Chúng tôi nhận mức lương thấp nhất công ty và làm công việc mà không ai muốn làm.
Tại sao lại mắng chúng tôi là bảo vệ thối tha! Dựa vào hai bàn tay này để kiếm tiền, có gì là hổ thẹn?"
Mọi người trong nhà ăn bắt đầu bàn tán về vấn đề này.
"Nói cũng đúng mà, nhân viên bảo vệ cũng là con người mà, vậy tại sao lại bị người khác coi thường?"
"Hơn nữa, không phải sếp Vương cũng dựa vào sếp Trịnh để vào công ty này sao? Nghe nói trước đây ông ta chỉ là người bán bánh bao, sao lại giờ lại coi thường người khác!"
"Các ông chẳng hiểu gì cả.
Người ta bây giờ là sếp của bộ phận mua hàng.
Dự án nào ông ta cũng kiếm chác được không ít.
Nếu như các ông cũng có nhiều tiền trong túi, các ông cũng sẽ được người ta nâng lên mây.
Người ta là cậu của sếp Trịnh.
Ngay cả tổng giám đốc cũng phải mắt nhắm mắt mở!”
"Hóa ra là cậu của sếp Trịnh.
Thảo nào lại dám ngang ngược như vậy trong công ty!"
Vương Kiến An bị những nhân viên bảo vệ này chặn lại, không nhịn được hét lên: "Ý của chúng mày là gì đây? Tao không quản được chúng mày nữa đúng không? Vậy thì để xem sếp Trịnh có quản được không!"
"Đừng lôi sếp Trịnh để gây sức ép với chúng tôi, cho dù tổng giám đốc có ở đây thì cũng là chúng tôi có lý! Đồng tiền kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, dựa vào cái gì mà ông lại chửi rủa người khác! Hôm nay nếu ông không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây!", Vương Bưu vung nắm đấm và quát lên.
Nếu như là trước đây, Vương Bưu chắc chắn sẽ không dám nói lớn tiếng dù chỉ là một câu, nhưng thời gian này ở cùng Mạc Phong, tính tình của gã đã bớt nhún nhường hơn trước.
An Nhiên hừ một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn: “Sếp Vương à, anh nhớ cho kỹ, không ai có quyền tự ý xúc phạm người khác! Hôm nay anh nhất định phải xin lỗi bọn họ!"
"Muốn tao xin lỗi ư, đừng có nằm mơ! Tao thấy chính mày đã phục vụ bọn chúng phê lòi rồi, phải không? Nếu không, những tên nhân viên bảo vệ này sao dám chống lại tao! Mày đúng là đồ ti tiện, chỉ thích loại người có thân phận thấp kém phải không? Nếu một tên ăn mày đối tốt với mày, thì mày cũng đồng ý lên giường với hắn chứ gì?”, Vương Kiến An hét lên.
Bốp...
Cô tát vào thẳng vào mặt Vương Kiến An: “Hạng như ông đúng là rác rưởi của cái công ty này!"
"Mày dám đánh tao sao, tao đánh..."
Vương Kiến An định tát thẳng vào mặt An Nhiên, nhưng lúc này sao ông ta lại có cảm giác tay mình đang treo lơ lửng giữa không trung.
Khi An Nhiên mở mắt ra, một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước mặt cô.
“Anh Mạc!”, Vương Bưu và những người khác thốt lên, trong nháy mắt họ càng tự tin hơn.
Vốn dĩ buổi trưa Mạc Phong không định đến nhà ăn ăn cơm, nhưng sau khi nhìn bên ngoài nắng gắt liền nhụt chí, tới nhà ăn ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn.
Vừa bước vào nhà ăn liền nhìn thấy mọi người vây thành một vòng tròn ở giữa phòng.
"Thả tao ra, nếu không tao sẽ kiện mày tội đánh người! Bảo vệ đâu?", Vương Kiến An rống to.
Mạc Phong chỉ vào quần áo của mấy người Vương Bưu bên cạnh cười khẩy nói: "Chúng tôi chính là bảo vệ đây! Ông còn muốn gọi ai nữa hả?"
"Mày...!mày muốn làm gì! Tao nói cho mày biết, hành hung lãnh đạo sẽ bị đuổi việc và phải ngồi tù! Mày cứ thử động tới tao xem!"
Nụ cười trên mặt anh ngày càng tươi.
Đi tù?
Nhà giam gần như bị anh san phẳng rồi, Tần Lam không chừng sẽ sụp đổ khi lại nhìn thấy anh!
Còn về việc bị đuổi việc...!Ha ha...
Mạc Phong nắm lấy cổ áo Vương Kiến An, lôi phắt từ trên ghế đẩu xuống đất, rồi cứ như vậy lôi ra ngoài cửa.
Nhiều người cũng theo anh ra ngoài.
Chỉ thấy Mạc Phong kéo hắn vào phòng vệ sinh nam.
Lúc bước vào, Vương Kiến An còn hét lên một tiếng: “Mày chờ đó, mẹ kiếp, tao sẽ không tha cho mày!"
Rầm...
Cánh cửa phòng vệ sinh đóng phập lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hét từ bên trong.
Nhiều người vỗ tay tán thưởng.
"Hừm, tôi đã muốn báo cáo tên này từ lâu rồi.
Ông ta suốt ngày nhắn tin cho tôi, dọa nếu tôi không hẹn hò với ông ta, ông ta sẽ sa thải tôi!"
"Ông ta cũng hẹn với cô sao? Lần trước ông ta cũng gọi tôi đi ăn tối, nhưng tôi không đồng ý.
Kết quả là ông ta đã lôi sếp Trịnh ra gây áp lực nên tôi đành phải đồng ý, suốt bữa ăn ông ta cứ nhìn đùi tôi!"
"Phải đó phải đó, lần trước rủ tôi đi chơi cũng vậy.
Lúc xem phim ông ta cứ động tay động chân nên tôi đứng dậy bỏ đi không xem phim nữa!"
"Thật đúng là một tên cặn bã, trong công ty không có bao nhiêu người đã bị ông ta hại!"
An Nhiên không quan tâm đến việc ăn uống nữa, cô ngay lập tức cùng Vương Bưu và những người khác chạy theo.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, cô lo lắng lẩm bẩm, vừa mới ra tù, đừng vì đánh người khác bị thương mà lại phải vào tù nữa.
Vương Bưu đứng một bên gãi đầu cười gượng: “Chuyện này...!khó nói lắm, ai bảo cái tên Vương Kiến An có mắt như mù, ngay cả người phụ nữ của anh Mạc của chúng ta cũng dám dòm ngó, tôi đoán ông ta lãnh đủ bên trong đó rồi!"
Nghe Vương Bưu nói vậy, khuôn mặt xinh xắn của An Nhiên đỏ ửng như vừa uống rượu.
Như vậy lý do chính khiến Mạc Phong tức giận như vậy là vì do mình bị bắt nạt sao?
Một lúc sau, cửa phòng vệ sinh nam được mở ra.
Vương Kiến An lao ra khỏi cửa như con thiêu thân, quần áo ông ta không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Có trời mới biết ông ta đã bị hành hạ như thế nào ở trong đó.
Nhiều người ở đó như thế nhưng không ai trong số họ có thiện cảm với ông ta, hầu như tất cả đều lấy điện thoại chụp ảnh ông ta.
Thấy ông ta muốn chạy, Mạc Phong nhặt đôi giày rớt ở trên mặt sàn ném qua.
"Ái da..."
Chiếc giày ném trúng sau gáy, khiến ông ta ngã nhào như chó ăn cứt.
“Lấy cho anh một sợi dây!”, Mạc Phong liếc nhìn Vương Bưu đang đứng bên cạnh, trầm giọng nói.
Gã nhanh chóng cung kính gật đầu: “Vâng!"
Một lúc sau, gã lấy một sợi dây thừng từ trong nhà kho mà thậm chí ngay cả một con bò cũng không thể kéo đứt được.
Vương Kiến An thấy vậy liền hoảng sợ: “Thằng ranh, mẹ kiếp, mày muốn làm gì?”
"Muốn làm gì à? Đợi một chút nữa ông sẽ biết!", miệng Mạc Phong nhếch lên, anh cười xấu xa.
Nói dứt câu, tay trái anh cầm sợi dây, tay phải kéo ông ta lôi ra phía cổng công ty.
Mạc Phong ra hiệu: "Hai người tới đây giúp tôi đè ông ta xuống!"
Nhiều nhân viên xung phong đi lên, nhiều cô gái cũng bước tới giữ lấy tay ông ta.
Có thể thấy sự căm ghét của bọn họ đối với ông ta nhiều như thế nào!.