Ông Tám?
Mạc Phong khẽ quay đầu lại cười nói: “Ông Tám là ai? Ở Giang Hải này hội Hắc Long ghê gớm lắm hả?” Đội trưởng đội bảo vệ Vương Bưu chạy đến: “Anh Phong, ông Tám có tiếng nói ở khu Giang Hải lắm, cũng là đại ca có máu mặt ở thế giới ngầm nhưng hình như bây giờ đổi nghề, chuyển qua làm ăn chân chính rồi”.
“Chỉ là thằng lưu manh thôi mà? Có gì đáng ngạc nhiên đầu”, Mạc Phong khinh thường.
Còn tưởng là ai ghê gớm lắm, chỉ là một kẻ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên có chút danh tiếng mà thôi.
Có thể ở Giang Hải này sẽ có người nể mặt ông ta.
Nhưng ra khỏi Giang Hải rồi, ai biết ông Tám là ai? Ông khốn thì đúng hơn.
Lưu Hồng bĩu môi: “Cứ chờ đi, có khi chả biết tại sao mình chết”.
Chạng vạng.
Mục Thu Nghi lái xe ra khỏi bãi giữ xe.
“Hôm nay cậu sao thế? Mình vừa về công ty là đã thấy cậu mặt ủ mày chau rồi, hợp đồng với tập đoàn Kaiser thất bại rồi hả?”, Tống Thi Vũ ngồi ở ghế phụ hỏi.
Mục Thu Nghi đang bực mình ẩn còi thật mạnh rồi nói: “Không sao, bị một tên khốn chọc tức thôi”.
“Tên khốn? Em đang nói anh đó hả?”
Lúc này, bỗng dưng ghế sau có tiếng nói.
Hai cô gái vừa quay đầu lại thì thấy Mạc Phong đang ngồi ở ghế sau.
“Anh… Sao anh lại lên xe?”, Mục Thu Nghi ngạc nhiên nhìn Mạc Phong.
Cô đã đóng hết cửa sổ rồi, anh vào bằng cách nào?
Benz S600 đã đóng cửa sổ thì gió còn không lọt vào được chứ huống chi là người.
Nét mặt của Mục Thu Nghi khá đặc sắc, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển qua tò mò.
“Tôn Ngộ Không độ anh mà, biết bảy mươi hai phép thần thông”, anh trêu cô.
Theo bọn họ lên xe? Mặt Mục Thu Nghi trầm xuống.
Cuối cùng tên này là người thế nào?
Lúc nào anh ta cũng làm người khác cảm thấy khó đoán, giống như bị vây bởi sương mù.
“Vô sỉ, đồ không biết xấu hổ! Ai cho anh lên xe tôi?”, Mục Thu Nghi mắng anh, tức đỏ mặt.
Mạc Phong nhìn thoáng qua là biết ngay nên anh cười nói: “Đánh là thương, mắng là yêu.
Hôm nào không cãi nhau là ngứa ngáy trong người, vợ ơi em sắp yêu anh rồi đó!”
“Cút…
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh nhìn hai người cãi nhau, bật cười nói: “Ha ha, cậu tức đến mức phải mắng thành lời hả.
Đúng là người ta có câu không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu mạnh có văn hóa! Tổng giám đốc nhà ta đừng thất thủ nha”.
“Cậu với anh ta cùng một giuộc đúng không?”, Mục Thu Nghi tức sôi máu trợn mắt nhìn Tổng Thi Vũ.
Hừ, một tháng đòi cô rơi vào tay giặc à?
Là cô tự xem thường mình hay tên khốn này quá tự tin?
Cô thề, một tháng sau, cô sẽ đá tên khốn này ra đường.
Mục Thu Nghỉ chợt giảm chân ga, chiếc xe lao ra ngoài như mũi tên.
Khi Benz S600 đã phát huy hết tốc lực thì chẳng khác gì xe thể thao.
Dù Mục Thu Nghi lái trong sự bực tức nhưng phải công nhận kỹ thuật lái xe của cô khá tốt, đặc biệt là hất đuôi đúng chỗ, vẫn có thể chạy băng băng trên con đường xe nhiều như nước chảy.
“Dừng lại đi, mình sắp nôn rồi!”, Tống Thi Vũ nằm chặt lấy trần xe thét lên.
Cô thấy Mạc Phong không thắt dây an toàn nên muốn dạy dỗ anh nhưng Mạc Phong còn chưa say xe, Tống Thi Vũ thì sắp xỉu rồi.
Tất nhiên Mạc Phong cũng biết tỏng suy nghĩ của cô.
Lúc anh bắt đầu đi đua xe thì chắc cô còn đang mài đít trên ghế nhà trường.
Thấy Tống Thi Vũ đã sắp nôn, Mục Thu Nghi thả chân ga.
Nhưng mới thả được phân nửa, bỗng nhiên bàn tay sau lưng kéo Mục Thu Nghi ra phía sau làm cô lại giẫm lên chân ga.
Tổng Thi Vũ mới vừa bình tĩnh lại bắt đầu nên khan liên tục.
“Anh điên rồi hả, làm gì vậy?”, Mục Thu Nghi quay đầu hét lên.
Mạc Phong chỉ vào kính chiếu hậu: “Hai chiếc Audi A4L sau lưng đã đi theo chúng ta hai con phố rồi!”
Cô nghe xong quay sang nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên hai chiếc Audi phía sau cứ chạy theo họ.
Nãy giờ cô chạy với tốc độ cực nhanh mà bọn họ không hề để bị mất dấu, nhưng cũng không vượt mặt cô mà cứ chạy theo sau.
“Làm… Làm sao bây giờ? Bảo cảnh sát đi!”, Mục Thu Nghi hơi hoảng loạn.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay vững chãi vuốt tóc cô.
Dù đó là một hành vi vô sỉ nhưng lại làm Mục Thu Nghi thấy yên tâm.
“Có anh ở đây em không cần phải sợ.
Bây giờ em tăng tốc đi, chúng ta ra ngoại ô”, Mạc Phong vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt của Mục Thu Nghi, cười gian nói.
Tống Thi Vũ ngồi ở ghế phụ vừa nghe xong, sốt ruột hỏi: “Ra ngoại ô? Anh điên rồi hả, đang yên đang lành tự dựng chạy ra ngoại thành làm gì?”
Hiếm khi Mục Thu Nghi không cãi lại Mạc Phong, cô ngoan ngoãn giảm chân ga chạy về phía Bắc thành phố.
Lúc này, trong hai chiếc Audi phía sau.
“Hả? Sao bọn họ lại chạy ra ngoại ô vậy?”
“Không quan tâm, chẳng phải càng tốt hay sao?”
“Ừ cũng đúng, chạy theo đi, đừng để bị mất dấu!”
“Nhưng mà anh có thấy lạ không? Rõ ràng họ có thể lái nhanh hơn nhưng sao tôi cứ cảm thấy họ đang cố tình đợi chúng ta?”
“Trong xe chỉ có hai đứa con gái thôi, sợ cái quái gì?”
Có lẽ bọn họ không thấy Mạc Phong lên xe, nếu không sẽ không nói thế.
Mạc Phong nói với Mục Thu Nghi rằng sau khi tăng tốc được một khoảng thì giảm tốc độ lại, đừng để bọn phía sau bị cắt đuôi.
“Rõ ràng có thể cắt đuôi chúng, tại sao lại giảm tốc độ?”, Tống Thị Vũ khó hiểu quay đầu hỏi Mục Thu Nghi.
Nếu lúc của góc họ tăng tốc thì có thể cắt đuôi đảm người này đi.
Với kỹ năng lái xe thuần thục của Mục Thu Nghi, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Mạc Phong nhún vai cười khẽ: “Nếu cứ trốn tránh sẽ chỉ càng phiền phức hơn thôi”.
“Anh nói đúng, nếu không giải quyết từ phần gốc, sau này rắc rối cứ ập đến mãi”, Mục Thu Nghi vừa lái xe vừa bình tĩnh nói.
Tống Thi Vũ bĩu môi: “Hừ, chồng tung vợ hứng, ăn ý quá
Xe đã dần rời khỏi thành phố, ba người đã ra đến ngoại
Đúng lúc này.
Một chiếc xe van đa dụng chắn trước mặt họ.
“Thắng lại đi! Thắng lại nhanh lên, sắp đụng trúng rồi, Tống Thi Vũ hét lên.
Đôi tay run rẩy che mặt lại, tốc độ gần hai trăm km/h.
Nếu hai bên tông vào nhau, không chết cũng tàn phế nhỉ!”