Cô cầm lấy xem, số tiền hoa hồng trên sổ sách không ngờ lên tới hàng trăm triệu tệ.
“Sao nhiều tiền thế?”, vẻ mặt Mục Thu Nghi ngạc nhiên hỏi.
Tô Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu cô nói là chỉ cần Trịnh Nghiên có thể làm được kênh ở nước ngoài thì sẽ chia cho cô ta mười phần trăm cổ phần.
Giờ giá niêm yết công ty chúng ta trên thị trường gấp mấy lần, con số này là tính đi tính lại mấy lần mới tính ra được đấy”.
Giờ đây, kinh tế của tập đoàn đang phải chịu sự hạn chế để ứng phó với lệnh trừng phạt kinh tế của nhà họ Châu.
Nếu giờ lại phải chi một trăm triệu tệ cho Trịnh Nghiên, há chẳng phải khó càng thêm khó hay sao?
"Được rồi, chuyển cho cô ta đi! Từ nay về sau vạch rõ ranh giới với cô ta!”, Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương, khẽ thở dài.
Cô muốn loại bỏ Trịnh Nghiên nhưng lại không đúng thời điểm, hiện giờ nhiều nhà máy ở châu Âu đã ngừng hoạt động do không có chữ ký của cô ta, Mục Thu Nghi phải tìm cách xây dựng lại phía bên đó.
Tô Nguyệt ngáp một cái và gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc! Tôi sẽ lập tức hỗ trợ bộ phận tài vụ làm việc đó!”
Mắt cô ta nổi hai quầng thâm, có vẻ như tối qua cô ta đã tập luyện hơi muộn.
Sáng sớm hai mắt đã lim dim, Mục Thu Nghi thấy bộ dạng cô ta như vậy thì không khỏi cười gượng: “Sao thế? Đêm qua lại đi uống rượu nữa à?”
"Đâu có, đã mấy ngày nay tôi không uống rượu rồi.
Ngày hôm qua, tôi và...", Tô Nguyệt định nói nhưng lại nén lại: "Không có gì, tôi ra ngoài làm việc đây!”
Không cho Mục Thu Nghi cơ hội phản ứng, cô ta sải bước ra khỏi cửa.
“Sao mới sáng ra mà cứ bí bí mật mật vậy nhỉ?”, cô bất lực mỉm cười lắc đầu.
Chỉ trong vài phút trò chuyện với Tô Nguyệt, cổ phiếu đã thực sự giảm ba điểm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến ba ngày, cổ phiếu sẽ giảm mạnh.
Lúc này tại một công ty ở phía đông thành phố Giang Hải.
Châu Nhược Niên bắt chéo chân, tay cầm điếu xì gà: "Cô Trịnh không hổ danh là tinh anh của phái nữ, mới có vài tiếng ngắn ngủi mà đã khiến cho chủ cũ của mình phải tổn thất cả hàng trăm triệu tệ, lợi hại!”
Ánh mắt ông ta không ngừng quét qua đôi chân xinh đẹp của Trịnh Nghiên, đàn ông mê gái đẹp quả thực là bất chấp tuổi tác.
"Ha ha, thế thì đã làm sao? Khi xưa nếu không phải có tôi thì công ty đó đã đóng cửa từ lâu rồi.
Bây giờ công ty đang đi vào quỹ đạo rồi lại muốn đá tôi đi, không dễ dàng như vậy đâu!”, Trịnh Nghiên đan hai chân vào nhau, khịt mũi lạnh lùng nói.
Thời gian trước, Trịnh Nghiên quả thực là có năng lực vượt trội và có nhiều đóng góp cho công ty, nếu không Mục Thu Nghi sẽ không hứa cho cô ta mười phần trăm cổ phần.
Nhưng càng về sau, tham vọng của cô ta càng lớn, cô ta đã quên mất ai mới là chủ thực sự, nhiều lần cô ta xuất hiện với tư cách tự coi mình là người đứng đầu tập đoàn.
Những người không biết còn tưởng cô ta là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tư Nhã, và cô ta không ngờ rằng Mục Thu Nghi lại thực sự sa thải mình vì một người đàn ông.
Lúc này thư ký từ ngoài cửa đi vào.
"Sếp Châu!”
Rõ ràng cô ta muốn nói điều gì đó, nhưng lại cân nhắc vì trong phòng còn có người khác.
Châu Nhược Niên khoát tay, cười khẽ: “Trong phòng này không có bí mật gì, có chuyện gì cứ nói đi!”
"Tập đoàn Kim Tư Nhã đã huy động được vốn! Họ đã đập một tỷ tệ vào thị trường chứng khoán!”, thư ký ôm tài liệu, cúi đầu nói.
“Cô Trịnh, cô rất quen thuộc với chủ cũ của cô, nói cho tôi biết ý kiến của cô!”, Châu Nhược Niên ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Nghiên cười thản nhiên.
Mặc dù giữa nhà họ Châu và Mục Thu Nghi không tực tiếp xảy ra xung đột, nhưng cũng coi như gián tiếp xảy ra mâu thuẫn.
Vì dù sao Mạc Phong đang ở ngoài kia cũng là chồng trên danh nghĩa của Mục Thu Nghi, việc tiêu diệt tập đoàn Kim Tư Nhã là bước đầu tiên để đối phó với Mạc Phong!
"Đó chỉ là một thao tác thông thường mà thôi.
Tiền đổ vào chỉ để ổn định thị trường chứng khoán, rõ thực là lấy trứng chọi với đá! Sếp Châu chỉ cần bán tống bán tháo một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã là có thể khiến công chúng ảo tưởng rằng công ty này sắp tiêu đời rồi! Tôi muốn xem rốt cuộc cô ta có bao nhiêu tiền để đập vào đó!”, Trịnh Nghiên khoanh tay cười nhạt.
Nhà họ Châu hiện đang mua cổ phiếu với giá cao hơn và sau đó bán chúng với giá thấp hơn, điều này tạo cho nhóm người sở hữu cổ phiếu này một hiện tượng giả.
Ngoài ra, nền tảng của tập đoàn Kim Tư Nhã ở châu Âu không ổn định, hôm qua đã có rất nhiều nhân viên đã đình công.
Bên ngoài cũng có đồn đoán rằng công ty đang chậm lương, nên nếu cứ tiếp tục như vậy, cộng thêm việc sự việc bị cường điệu lên, cổ phiếu không giảm mạnh thì mới là chuyện lạ!
"Ha ha ha ha, cô Trịnh đúng là có thủ đoạn hay.
Họ Mục kia so với cô đúng là kém quá xa rồi!”, Châu Nhược Niên khẽ lắc đầu nhếch mép cười: "Diệt trừ tập đoàn Kim Tư Nhã, đợi sau khi tôi thu mua xong, cô sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc đó! Chỉ cần chúng ta bắt tay cùng nhau, tôi không tin có thể xảy ra sóng gió gì nữa!”
Nói là bắt tay cùng nhau, chi bằng nói là lợi dụng lẫn nhau.
Trên đời này không có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là con bài mặc cả cho sự phản bội không đủ mà thôi.
Nếu như Trịnh Nghiên có thể ra tay được với sếp cũ của cô ta, thì Châu Nhược Niên cũng không thể không đề phòng bị cô ta quay lại cắn mình.
Trên khuôn mặt ai cũng mang nụ cười, nhưng trong lòng ai cũng có mưu tính của riêng mình!
Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang Hải.
Sau khi Mạc Phong xuống xe, anh liền chạy nhanh đến phòng bệnh, mở cửa vào chỉ nhìn thấy Giang Tiểu Hải đang nói chuyện gì đó với mẹ mình.
Người phụ nữ trung tuổi cứ nín nhịn không hề khóc, dù có giả vờ thế nào thì người mẹ nhìn thấy con trai mình bị đánh thành ra như thế này, nằm trên giường bệnh cũng sẽ đau xót như dao cứa vào tim.
Lúc này Giang Tiểu Hải nhìn thấy Mạc Phong đang đứng ở ngoài cửa, thì thào nói: "Đội trưởng..."
“Tỉnh rồi đấy à?”, anh bước vào phòng với một nụ cười gượng gạo.
Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Mạc Phong đi tới, bà liền đứng dậy và cầm ấm nước lên: “Hai đứa cứ nói chuyện, cô đi lấy cho Tiểu Hải ít nước nóng!”
“Mẹ, mẹ từ từ thôi, cơ thể mẹ còn chưa khôi phục đâu đấy!”, Giang Tiểu Hải cười nói.
Thấy cậu ấy vẫn có thể cười, Mạc Phong cũng an tâm hơn: “Hai ngày nay chú cảm thấy thế nào?”
"Không có cảm giác gì, chỉ là...bị tàn phế thôi...", cậu ấy nói như không, nhưng trong mắt cũng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Phải rồi, tuổi trẻ tài hoa mà lại phải nằm trên giường như thế này, cho dù là ai cũng đều không cam tâm thôi.
Tuy nhiên, tâm trạng của Giang Tiểu Hải tốt hơn Mạc Phong tưởng tượng, và đây cũng là sự an ủi duy nhất.
"Đừng vội, xương của chú là dạng gãy hoại tử, đợi anh thu thập đủ dược liệu sẽ chữa khỏi cho chú!”
Đối với xương bị vỡ vụn, nếu thực hiện theo phương pháp điều trị của Tây y, tức là trực tiếp cắt cụt chi luôn.
Nhưng đối với Đông y, cần tìm một số dược liệu có thể thúc đẩy quá trình hấp thụ của xương, như vậy xương mới có thể phục hồi.
Giang Tiểu Hải dựa vào đầu giường nhìn trần nhà cười nói: "Đội trưởng, anh biết không, thực sự em đã từng nghĩ đến việc chết đi cho xong! Nhưng khi nghĩ đến mẹ em cô đơn một thân một mình nuôi em lớn, em chính là niềm hi vọng duy nhất của bà ấy, ngay cả em cũng chết thì bà ấy sẽ sống thế nào đây!”
Mới hôm qua, bác sĩ nói với cậu ấy rằng hy vọng duy nhất là sau khi cắt cụt chi sẽ được lắp chân giả bằng vật liệu nano, nhưng sau khi lắp xong, cậu ấy sẽ không thể chạy được như trước nữa.
Điểm quan trọng nhất là vị trí cắt cụt là phải cắt cụt từ dưới thắt lưng!
Điều đó có nghĩa là ngay cả cái để giúp Giang Tiểu Hải sinh con cũng sẽ bị cắt đi mất.