Đúng lúc này.
Mùi thuốc nhàn nhạt từ trong ngõ bay ra.
“Cô ngửi thấy mùi gì không?”, Mạc Phong nắm cổ tay Từ Giai Nhiên và hỏi.
Từ Giai Nhiên bỗng cảm thấy xấu hổ khi được nắm tay: “Ngửi thấy rồi, là mùi mồ hôi của anh!”
Nói xong Mạc Phong bèn mở cửa bước xuống xe.
Mùi thuốc này rất thuần khiết, dược liệu thông thường không thể có được mùi hương này, hơn nữa phải là người hiểu về cách sắc thuốc lắm mới có thể sắc từ mùi đắng của thuốc thành mùi thơm.
Không hề đơn giản.
Từ Giai Nhiên thấy gã này bước xuống cũng lập tức đỗ xe dưới gốc cây.
Trong khu dân cư nhỏ, dù xe có đắt đến đâu thì cũng đều được đỗ như vậy.
Không thể nào coi chiếc xe mấy triệu tệ như đồ rẻ mạt, với địa hình gập ghềnh ở ngoại ô như thế này thì xuống xe đi bộ là một hành động thông minh!
“Ấy! Anh đợi đã, người ta là con gái, hơn nữa còn đi giày cao gót, không thể tỏ ra hào hiệp được sao?”, Từ Giai Nhiên giậm chân nhìn theo bóng lưng của Mạc Phong.
Anh khẽ quay đầu: “Vậy cô vào trong xe đợi, tôi đi dạo!”
Nói xong anh mặc kệ Từ Giai Nhiên, sải bước đi về phía con hẻm phía trước.
Con đường này bị bỏ hoang từ lâu, giống như một con đường chết.
Cô ta nhớ mười năm trước nó vốn rất náo nhiệt, là một thành phố nhỏ.
Lâu rồi không quay lại sao lại trở nên hoang tàn đến thế chứ.
Mười mấy năm trôi qua, ông cụ năm đó thích thu thập dược liệu cũng không biết giờ nơi đâu, vì dù sao những người khác cũng đã chuyển đi.
Từ Giai Nhiên cũng không quay lại xe theo lời của Mạc Phong mà đuổi theo.
Cô ta cứ thế chạy trên con đường khúc khuỷu với đôi giày cao gót.
Lần theo mùi thơm, Mạc Phong đi xuyên qua con hẻm, tới một chiếc sân nhỏ.
Cửa đóng hờ nhưng không nhìn thấy bên trong.
“Đứng đây làm gì?”, Từ Giai Nhiên đuổi theo, thở hổn hển.
Mạc Phong vội vàng ra dấu im lặng: “Suỵt, cô ngửi kỹ xem, không phải mùi thuốc ở đây nồng hơn những chỗ khác sao!”
Cô ta hít một hơi thật sâu, cười hờ hững: “Mũi tôi không thính như mũi anh, ngửi không thấy giống mùi thuốc mà giống mùi hoa hơn!”
Mùi thuốc thơm thuần khiết, sắc ra toàn bộ vị ngọt bên trong dược liệu, đây không phải là điều mà các thầy thuốc thông thường có thể làm được.
Mạc Phong bỗng cảm thấy tò mò rốt cuộc người bên trong là ai!
“Đã tới thì tại sao lại đứng ngoài?”
Lập tức có giọng nói khàn khàn từ trong vọng ra.
Mạc Phong tái mặt.
Người ở bên trong biết họ định gõ cửa sao?
Hai người nhìn nhau rồi mới bước tới đẩy cửa đi vào trong.
Bên trong rất rộng rãi với đầy hoa cỏ, đương nhiên có cả dược liệu, thậm chí có rất nhiều loại mà Mạc Phong chưa từng thấy.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là trong này nuôi tới bảy, tám con chó dữ, con nào cũng nhìn họ với vẻ vô cùng hung hăng.
Từ Giai Nhiên sợ tới mức run rẩy, vội túm chặt cánh tay Mạc Phong và núp sau lưng anh.
“Không phải bình thường cô lợi hại lắm à? Sao lại sợ mấy con chó chứ?”, Mạc Phong cười chế nhạo.
Đây coi như là tìm thấy điểm yếu của cô gái này, đó là sợ chó!
Nhưng sợ chó cũng là bệnh của rất nhiều cô gái, không phải con chó nào trông cũng hiền lành, nhất là mấy con đang đứng trước mặt đây, con nào con nấy đều nhe nanh lè lưỡi, e rằng sẽ mất vài miếng thịt mất!
“Anh hiểu gì chứ, từ nhỏ tôi đã sợ những thứ có lông, hơn nữa nhìn bọn chúng hung dữ như vậy…”, Từ Giai Nhiên núp sau Mạc Phong run rẩy như một cô bé đang cầu xin sự quan tâm trông thật đáng thương.
Mấy con chó vây quanh một chiếc ghế mây.
Một ông cụ với mái tóc bạc, nhắm mắt nằm ngả người ở đó.
Không thể nhìn rõ tuổi của ông ta, diện mạo thì có thể nói tầm tám mươi tuổi nhưng khí tức thì mới chỉ như năm mươi tuổi mà thôi.
Mạc Phong nhìn và cảm thấy ông cụ này cố tình sửa soạn thành bộ dạng như thế.
“Làm phiền ông rồi!”, anh chắp tay cung kính nói.
Ông cụ nằm trên ghế vẫn nhắm mắt và khẽ nói: “Khu này của tôi mười mấy năm không có ai vào rồi, dù có người định vào thì tôi cũng đuổi đi! Cậu biết tại sao tôi lại để hai người vào không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì trên người các cậu có thứ ăn được!”
Mạc Phong quay lại nhìn Từ Giai Nhiên: “Cô mang theo thứ gì ăn được à?”
Cô ta run rẩy thọc tay vào túi, có hai cây xúc xích và có mực cay.
Thật không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Từ Thị hàng tỷ tệ lại ăn những thứ này.
“Chỉ có những thứ này…tối qua ăn không hết…”, Từ Giai Nhiên vẫn trốn sau Mạc Phong sợ hãi đưa ra trước: “Nếu ông thích thì ngày khác tôi lại mang tới!”
Nhưng không ngờ mấy con chó thấy vậy bèn vồ tới, dọa cô sợ hãi ném cái túi lên không trung, mấy con chó lập tức ngoạm lấy.
“Không phải!”, ông cụ nhếch miệng.
Giọng nói ông ta chứa đựng sự kiêu ngạo, và cả sự chết chóc mà đúng ra tuổi này không nên có.
Điều này càng khiến Mạc Phong sinh nghi.
Giả dạng tám mươi tuổi, nhưng biểu hiện thì lại không giống.
Ông ta làm vậy để phòng ngự kẻ nào đó sao?
Từ Giai Nhiên lại lục túi: “Tôi…tôi vẫn còn kẹo, nếu ông thích thì lấy đi!”
“Thứ mà tôi nói không nằm trên người cô!”
Mặc Phong bật cười: “Ông đừng nhìn tôi, trên người tôi không có thứ gì ăn được đâu!”
“Túi bên phải có đồ! Lấy ra, lão phu ngửi thấy mùi thơm rồi!”, ông cụ vẫn nhắm mắt, cười thản nhiên.
Anh bỗng chau mày, thứ trong túi phải không phải đồ ăn mà chính là đan dược mà ông cụ mặc vải bố kia cho anh.
Nhắm mắt mà có thể biết được anh có đồ trong túi phải, rốt cuộc ông già này là ai? Hơn nữa lại còn có hứng thú với đan dược nữa!
Mạc Phong nhướn mày, cười đểu: “Tôi không đưa!”
“Cậu nói cái gì…”
Ông ta tức giận đứng bật dậy.
Toàn bộ hoa cỏ trong vườn bỗng rung động.
“Sao lại nổi gió vậy?”, Từ Giai Nhiên nép sau Mạc Phong lầm bầm.
Người bình thường có thể không nhận thấy điều gì từ cảnh tượng vừa rồi nhưng Mạc Phong thì hiểu rõ hơn ai hết.
Phóng nội lực!
Ông cụ này không phải người bình thường, động tí là dùng nội lực, hơn nữa khí tức còn hùng hậu, e rằng đến anh cũng không dám chắc có thể đánh lại được!
“Ngại quá…sắp hai mươi năm rồi tôi không được gặp người sống nên hơi lỗ mãng, xin lỗi nhé! Nhưng mà cậu làm việc thiện, cho tôi thứ trong túi cậu, lâu lắm rồi tôi không được ăn gì!”, vẻ mặt tức giận ban nãy của ông ta lập tức thay bằng nụ cười nghênh đón..