Chỉ có điều Từ Giai Nhiên không biết rằng, thực ra Mạc Phong cố tình ấn vào huyệt vị kích thích hooc môn nữ.
Tuyến thượng thận của đàn ông cũng sẽ kích thích hooc môn của nữ giới!
Thế nên học được chiêu này thì không lo không có bạn gái!
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được tùy tiện nắn chân cho con gái, kể cả con gái xấu cũng không được làm.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy ham muốn của Từ Giai Nhiên và bật cười.
“Đừng đi giày cao gót nữa, tôi đi mua cho cô đôi khác!”, anh đứng dậy, nói với vẻ thản nhiên.
Từ Giai Nhiên nhìn theo bóng lưng anh với vẻ kỳ dị: “Này! Anh…đúng là hết thuốc chữa!”
Mặc dù lần trước là do cô ta cố tình gài bẫy quyến rũ Mạc Phong nhưng lần này thì khác, cô ta đã ngầm ra hiệu mà gã này vẫn không có động tĩnh gì.
Đóng cửa rồi mà còn không chịu xơ múi, điều này khiến Từ Giai Nhiên cảm thấy sốc.
Cô ta cầm giày cao gót vứt qua một bên: “Rốt cuộc tôi có điểm nào không bằng Mục Thu Nghi, tôi không xinh đẹp bằng hay không quyến rũ bằng?”
Cô ta cho rằng dù bản thân chưa đẹp tới mức chim sa cá lặn thì ít nhất cũng không tới mức dâng tận cửa mà người ta lại không thèm.
Hoặc là Mạc Phong có vấn đề về phương diện đó, hoặc là cô ta thật sự không đủ sức hấp dẫn anh!
Vì vậy con gái là một vật thể mâu thuẫn.
Nếu bạn muốn ngủ với cô ta, cô ta sẽ cho rằng bạn là đồ bỉ ổi, nhưng nếu cô ta dâng đến tận miệng mà bạn không muốn thì lại tưởng bạn có vấn đề về phương diện đó.
Có gái không biết chơi đúng là trái đạo, có lẽ chính là đạo lý đó.
Mạc Phong tới chợ mua cho cô ta một đôi giày bệt bằng vải bố, mười lăm tệ.
Vì Từ Giai Nhiên mặc váy màu đỏ nên anh cũng mua cho cô ta đôi giày màu đỏ.
Cả đi cả về tầm ba mươi phút.
“Gã này đi đâu thế không biết! Không phải đi luôn rồi đấy chứ?”, Từ Giai Nhiên ngồi xuống xoa nắn cổ chân mình và khẽ nói.
Cô ta khom người xoa chân.
Vừa rồi khi được Mạc Phong nắn bóp thì vết sưng đã không còn nữa.
Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong xách đôi giày tới trước mặt cô ta: “Xin lỗi nhé, vừa rồi nhìn thấy người đẹp nên về hơi chậm trễ”.
“Cái gì? Một cô gái xinh đẹp như này anh mặc kệ lại đi nhìn cô gái khác à! Anh…thật đáng ghét, mặc kệ anh!”, Từ Giai Nhiên trừng mắt nghiến răng nhìn thật giống chuột Hamster.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ đáng yêu của cô gái này.
Anh không khỏi nhéo cằm cô: “Hóa ra cô cũng biết làm nũng à! Đáng yêu lắm!”
“Ai làm nũng chứ! Làm gì có!”, cô ta hờn dỗi đứng bật dậy định đi về phía chiếc xe.
Nhưng mới đi được vài bước thì chân lại đau.
Mạc Phong không khỏi bật cười và lắc đầu bất lực: “Được rồi, đi giày vào đi!”
Từ Giai Nhiên run rẩy nhón chân đi lùi lại rồi ngồi xuống gốc cây.
Đúng ra chân không đau nhưng vì dùng lực đi thêm vài bước nên giờ đau vô cùng!
“Tôi không gập người được nữa rồi! Anh có thể đi giúp tôi không?”, cô ta ngẩng đầu nhìn Mạc Phong với vẻ đáng thương.
Còn việc có thật sự khom được người hay không thì Mạc Phong không quan tâm lắm, vì không phải lúc nào cũng có cơ hội sờ vào đôi chân đẹp như thế này.
Anh cởi dây giày, đặt bàn chân nhỏ nhắn của Từ Giai Nhiên vào.
Đi giày xong cô ta khập khễnh đi về phía chiếc xe, xoay vòng trước gương: “Đẹp thật, đẹp hơn giày cao gót nữa! Chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Chứ sao, tiêu hết tiền tiết kiệm của tôi rồi…”, Mạc Phong thở dài đầy đau lòng.
Từ Giai Nhiên thích thú nhìn đôi giày dưới chân: “Anh tốt thật! Nếu tôi gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy!”
“Tốn mất của tôi mười lăm tệ! Lần sau nhớ mời tôi ăn đấy!”
Đôi mắt xinh đẹp bỗng trợn trừng, bầu không khí lãng mạn khi nãy bị phá hủy ngay lập tức.
“Nếu không phải vì đẹp trai thì cả đời này anh đừng mong có bạn gái!”, Từ Giai Nhiên hung hăng trừng mắt.
Nếu mà FA thật thì cũng là dựa vào thực lực cả!
Mạc Phong nhún vai cười xấu xa: “Hết cách, đôi khi đẹp trai quá cũng là một việc rất đau đầu!”
“Tôi…”, coi như cô ta đã bị đánh bại hoàn toàn bởi gã này.
Nhìn bộ dạng đê tiện của anh thật vừa tức vừa buồn cười!
Họ ngồi vào trong xe.
Mạc Phong ngâm nga bài hát: ‘Thích em’.
Nhớ hồi còn đi học, có một cô gái thường nói với anh là 'thích anh'.
Nhưng khi đó anh còn trẻ quá, coi chuyện sợ hãi thời thanh xuân là một chuyện cười cho tới nhiều năm sau, khi nghe được câu hát đầu tiên trong bài nhạc thì anh mới nhớ lại chuyện năm xưa.
Hóa ra ba lần cô gái đó tỏ tình với mình mà mình lại không hiểu tâm ý của cô ấy.
Từ Giai Nhiên ngồi ở tay lái phụ, lặng lẽ nghe anh hát.
Đón gió nghe nhạc, thật hi vọng chiếc xe cứ thế đi mãi không dừng.
“Có ai từng nói là anh hát hay lắm không?”, cô ta khẽ ngoái đầu nói.
Mạc Phong quay qua nhướng mày cười xấu xa: “Tôi biết tôi rất hấp dẫn, nhưng muốn ở cạnh tôi thì cô nên biết rõ vì ngoài đẹp trai ra tôi không có gì sất!”
“Tự sướng…Tôi đang nghi ngờ không biết mắt của Mục Thu Nghi có vấn đề hay không, chứ sao lại thích anh!”, Từ Giai Nhiên trợn mắt tức giận nói.
“Đó gọi là có mắt đấy!”
“Vâng vâng vâng, có mắt, không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mới gặp phải anh!”
Đương nhiên Từ Giai Nhiên khẩu xà tâm Phật, nếu có thể thì cô ta nguyện từ bỏ vị trí cô chiêu trong nhà họ Từ và đổi lấy thân phận của Mục Thu Nghi.
Có gã này, cuộc sống ắt hẳn sẽ tràn ngập niềm vui!
Chiếc xe giảm tốc, chạy tới biệt thự phía Nam thành phố, đi vào con đường nhỏ và Mạc Phong dừng xe bên vệ đường.
“Được rồi! Tôi đưa cô tới đây, tôi không lái vào trong nữa sẽ khiến người nhà cô hiểu lầm!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Điều đó khiến đôi mắt Từ Giai Nhiên ảm đạm đi vài phần.
Anh ta không muốn dây dưa gì với mình như vậy sao? Thấy Mạc Phong quay người bỏ đi cô ta bèn nói: “Ở đây không dễ bắt xe, để tôi đưa anh ra!"
Nói xong cô ta đi ra ngoài.
Từ Giai Nhiên nhìn theo bóng lưng anh, vẫn dáng vẻ ngạo mạn như thế.
Cô ta không khỏi mỉm cười, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân.
Mặc dù giá rẻ nhưng lại chân thành nhất, có thể cả đời này cô ta sẽ không bao giờ vứt đôi giày này.
Lúc này trong căn phòng ở biệt thự phía sau, trên tầng ba.
Ông cụ Từ chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ thư phòng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa nãy.
“Thưa ông, người đó chính là Mạc Phong!”, một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nhắc nhở..