Ông cụ Từ khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Thằng nhóc này quả là tài giỏi! Chỉ là tuổi còn quá trẻ, không được điềm tĩnh, khó làm nên chuyện lớn!”
"Đúng vậy! Nghe nói cậu ta cậy mình và Dương Thái Nhi có chút quan hệ nên bá đạo phách lối.
Lần trước nếu không phải được nhà họ Dương giúp đỡ thì tên này đã sớm bị nhà họ Châu xử lý gọn rồi! Giờ đang là lúc đứng ở đầu gió to sóng lớn, tôi cảm thấy vẫn nên để cô chủ tránh xa hắn ta ra một chút, tránh để gia chủ nhà Mộ Dung sinh nghi!”, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thở dài nói.
Nghe vậy, ông cụ không khỏi khịt mũi: “Nhà Mộ Dung còn lo không hết chuyện của nhà họ! Chỉ cần không ảnh hưởng đến hôn ước thì cứ mặc kệ hai đứa nó đi! Bảo con bé lên đây gặp tôi!”
"Vâng..."
Người đàn ông trung niên chạy nhanh vài bước, sau đó xoay người chạy xuống lầu.
Chẳng mấy chốc, Từ Giai Nhiên khập khiễng từ dưới lầu đi lên.
"Ông ơi, ông đang tìm cháu à?"
Ông cụ quay lại, thấy chân cô có vẻ không ổn: "Chân cháu bị sao vậy? Lại còn đôi giày này nữa, ở đâu ra thế? Không phải cháu thích nhất là đi giày cao gót sao? Loại giày vải rẻ tiền này bình thường có đánh chết cháu cũng không muốn đi, sao hôm nay lại đi loại giày này vậy?”
Ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp, đặc biệt con gái nhà giàu mê cái đẹp càng mạnh mẽ hơn những cô gái khác.
Giày cao gót mà cô ta đi tất cả đều là phiên bản giới hạn, mỗi đôi ít nhất là hàng trăm nghìn tệ, hơn nữa đó còn là loại rẻ nhất rồi!
Trong tủ giày của Từ Giai Nhiên có một đôi giày cao gót đính pha lê, giá hơn một triệu tám tệ, trên toàn thế giới chỉ có hai mươi đôi phiên bản giới hạn!
Bất cứ đôi nào mà cô ta có cũng hơn đôi giày vải này rất nhiều.
“Vừa rồi trên đường đi cháu bị trẹo chân, anh ta đi mua cho cháu đôi giày vải này…”, Từ Giai Nhiên xấu hổ cúi đầu xuống, khi nói lời này cô ta cũng hơi ngượng ngùng.
Suýt chút nữa cô ta còn định kể chuyện Mạc Phong đích thân xỏ giày cho mình ra.
Vẻ mặt ông cụ Tô bất chợt trở nên ảm đạm: "Cháu đừng quên là cháu đã có chồng chưa cưới, cháu lại còn đi ra ngoài nhắng nhít với người đàn ông khác à? Nếu như để nhà Mộ Dung biết được, cháu bảo cái thân già này phải giấu mặt vào đâu đây? Sau này không được qua lại với cậu ta nữa!”
"Ông ơi! Chúng cháu...!chỉ là bạn thôi! Lẽ nào cháu không thể có không gian riêng tư của mình sao? Hơn nữa Mộ Dung Trầm Chương có thể tìm phụ nữ ở bên ngoài, vậy sao cháu không thể tìm đàn ông bên ngoài? Dựa vào đâu mà lại bất công như vậy!", cô ta ngẩng đầu bướng bỉnh nói.
Đối với đứa cháu gái này, ông cụ Tô vừa giận vừa thương!
"Được rồi, tạm thời ông không truy cứu chuyện này nữa.
Gần đây người nhà họ Diệp ở Bắc Khâu đã đến Giang Hải, ông nghĩ là đến lúc đó sẽ có rất nhiều gia tộc muốn tranh nhau tạo dựng quan hệ với nhà họ Diệp, nhất là nhà Mộ Dung và nhà họ Châu.
Cháu phải nghĩ cách liên hệ với người nhà họ Diệp trước họ”, ông cụ Tô chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Giai Nhiên bỗng thay đổi, lông mày hơi nhăn lại: "Nhà họ Diệp ở Bắc Khâu? Chính là nhà họ Diệp được mệnh danh là dòng họ của dược liệu ấy ạ?”
"Đúng vậy! Theo lời đồn đại, cô ba nhà họ Diệp sẽ đến Giang Hải, nhưng rốt cuộc đến để làm gì thì ông cũng không biết! Có điều đây cũng xem như là một ưu thế, ít nhất đối với mọi người mà nói sẽ là một sự cạnh tranh công bằng!”
Cô ta cảm thấy không hiểu cho lắm.
Nhà họ Diệp ở Bắc Khâu là dòng họ về dược liệu, hoàn toàn không hợp với mấy gia tộc ở đây, vậy mà ai nấy đều có ý muốn tạo dựng quan hệ gần gũi với họ ư?
Ngay cả Từ Giai Nhiên cũng không hiểu nổi, một mặt ông nội mình muốn tạo dựng quan hệ với nhà Mộ Dung, sao mặt khác lại muốn gần gũi với nhà họ Diệp?
"Ông nội...!Cháu không hiểu, tại sao chúng ta lại phải hợp tác với nhà họ Diệp? Sản nghiệp của nhà họ Từ chúng ta hình như không bao gồm ngành dược liệu?”, cô ta kinh ngạc nhìn ông cụ.
Cho dù hợp tác với nhà họ Diệp, nhà họ Từ cũng không có chút lợi thế nào!
"Cháu sai rồi! Dược liệu của nhà họ Diệp thuộc loại nhất nhì trong nước.
Nếu có thể lấy được quyền đại lý của Giang Hải từ chỗ họ, đây chắc chắn sẽ là một kênh kiếm tiền khác!”, ông cụ Từ chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm nói.
Lợi nhuận của loại dược liệu này so với các ngành khác càng kinh khủng hơn, có lẽ giá thành một loại dược liệu chỉ vài tệ, nhưng bán ra cũng phải vài trăm tệ, tức là gấp mấy chục lần.
Một căn nhà xây hai trăm triệu tệ mà chỉ bán được hai tỷ tệ, tức là cũng chỉ gấp có mười lần thôi!
Hơn nữa hiện tại ngành bất động sản đã trở thành một ngành công nghiệp xế chiều, nó không giống với ngành kinh doanh dược liệu của nhà họ Diệp, quá nhiều bất động sản đồng nghĩa với việc có nhiều sự lựa chọn để mua.
Nhưng dược liệu, ai cũng muốn mua loại có dược tính tốt, màu sắc đẹp mắt, cộng thêm việc nhà họ Diệp còn được mệnh danh là dòng họ của dược liệu!
Vì vậy, dược liệu của họ đã có nhãn hiệu chung trên toàn quốc, càng đắt thì càng nhiều người mua, vì ai cũng nghĩ dược liệu của nhà họ tốt, đã trở thành thương hiệu.
Nếu có thể giành được quyền đại lý ngay tại Giang Hải này, mỗi năm có thể kiếm trăm triệu tệ cũng không phải là chuyện khó.
Nếu có thể giành được quyền đại lý về dược liệu quý hiếm, một năm kiếm được vài tỷ tệ cũng không phải là không thể!
Ở cái đất Giang Hải này, ai có thực lực kinh tế mạnh thì người đó có tiếng nói!
Nhà họ Châu trong khoảng thời gian này liên tiếp bị thua lỗ hai lần, kinh tế đã không còn theo kịp nữa nên không đáng lo.
Ông cụ Từ vừa giữ mối quan hệ với nhà Mộ Dung, vừa đề phòng họ.
Những gì còn lại giữa con người này với nhau chỉ là âm mưu cạm bẫy mà thôi!
Lúc này trong một câu lạc bộ cao cấp ở Giang Hải.
Mộ Dung Trầm Chương tự nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu.
Rầm...
Cánh cửa bị đá bật tung.
Truyện Huyền Huyễn
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, chợt biến sắc nói: “Bố, sao bố lại đến đây? Hơn nữa…sao bố biết con ở đây?”
Để tránh sự dòm ngó của bố mình, anh ta đã đến câu lạc bộ đỡ bị dòm ngó nhất rồi.
Mẹ kiếp, vậy mà cũng tìm ra được, Mộ Dung Trầm Chương liền từ bỏ việc vùng vẫy đấu tranh.
Quả nhiên anh ta không thể trốn được sự kiểm soát của gia tộc mình ở Giang Hải này.
Nhưng muốn rời khỏi Giang Hải lại càng không thể, bởi vì tất cả ga tàu, sân bay, trạm xe bus đều là tai mắt của nhà Mộ Dung.
Lúc trước nếu không phải vì Trần Nhã thì anh ta không đời nào từ nước Mễ quay về.
Cho dù nhà Mộ Dung có ép anh ta quay lại, anh ta cũng sẽ tìm mọi cách để thoái thác.
Bởi anh ta biết quay về chính là một nhà giam, bất cứ lúc nào cũng phải sống dưới sự giám sát của gia tộc.
Cuộc sống đó quá dày vò!
Bốp…
Mộ Dung Vân Long bước tới, tát cho Mộ Dung Trầm Chương một cái nảy lửa: "Nhìn lại bộ dạng của con đi, bố giao công ty cho con quản lý, nhưng con thì sao? Động cái lại chơi trò mất tích với bố.
Tất cả những dự án kia đều đang chờ sự quyết định của cậu chủ trẻ là con, vậy mà con lại ở đây uống rượu đến say! Đúng là đồ vô dụng!”
"Bố, con vẫn nói là con không muốn tiếp quản sản nghiệp của nhà mình rồi mà.
Mấy ông chú ông bác muốn thì bố cứ cho họ đi! Con chỉ muốn yên ổn làm một thằng vô dụng không có lý tưởng thôi, sao lại khó khăn đến như vậy chứ?”, Mộ Dung Trầm Dương ngồi phịch xuống đất, cười khẩy.