Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc


Chiếc xe chạy từ từ tới trước Lâm Quân Các.

Mặc dù tầng một đã đóng cửa nhưng tầng hai vẫn sáng đèn.

“Tối nay chịu khó ở đây, ngay mai hẵng về!”, Mạc Phong quay lại khẽ nói với Trần Nhã.

Cô ta chỉ ừ một tiếng và không nói gì thêm.

Anh gọi điện thoại cho Triệu Khải.

Một lúc sau hai người đã đi xuống mở cửa.

“Đội trưởng? Đêm hôm khuya khắt anh tới có phải có chuyện gì không?”, Trương Hiểu Thiên hỏi với vẻ kỳ lạ.

Mạc Phong mở cửa xe bế Trần Nhã ra trước: “Đêm nay cô ấy nghỉ lại đây, nhớ là vấn đề an toàn do hai chú phụ trách nhé!”
“Ôi trời! Đội trưởng ngầu quá, lại đổi người mới rồi ạ?”, hai người cười đểu, đồng loạt lên tiếng.

Anh trợn ngược mắt: “Người phụ nữ của Mộ Dung Trầm Chương! Không muốn rắc rối thì ngậm miệng lại!”
Hai con ngươi của Triệu Khải như muốn lồi ra ngoài: “Người phụ nữ của Mộ Dung Trầm Chương? Em chưa từng nghe nói về nhân vật này, lợi hại lắm ạ?”
Nhưng nghĩ cũng thấy đúng, hai người họ không phải người bản địa, không biết Mộ Dung Trầm Chương là điều hết sức bình thường.

Lúc này trong từ đường nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Trầm Chương dựa vào tường trong căn phòng đen thui, bộ dạng trông vô cùng đáng thương.

Ngẫm nghĩ trước đây uy phong đến nhường nào, giờ lại bị nhốt trong căn phòng rách nát này.

Bỗng nhiên.

Có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng vào.

“Hồng Khôn! Cậu làm gì vậy? Sao lại tới?”, người đàn ông trung niên kinh ngạc kêu lên.

Người thanh niên trước đó vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông trung niên.

Anh ta lén lút lấy ra một xấp tiền: “Một chút lòng thành cho đại ca, tôi muốn nói vài câu với cậu chủ, đại ca coi như không nhìn thấy tôi là được!”
Người đàn ông trung niên miết xấp tiến, ít cũng phải mười nghìn: “Được, hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh!”
“Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca!”
Mộ Dung Trầm Chương nghe thấy vậy vội vàng ngồi xổm nhìn qua cái lỗ nhỏ: “A Khôn, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Cụ thể tôi cũng không biết nhưng Hắc Bạch Vô Thường vừa trở về, nghe nói bị thương nặng, tôi đoán là không thành công, nếu không ông cụ đã không nổi giận như vậy!”, thanh niên mặc áo trắng gãi đầu cười khổ.

Anh ta lập tức nở nụ cười: “Tôi biết ngay là gã đó làm được mà! Đôi khi kết bạn với loại người như Mạc Phong còn tốt hơn đấy!”
Trước đại sảnh nhà Mộ Dung.

Rầm…
Ông cụ đập nát cả bàn ghế.

“Khốn nạn! Thằng nhãi đó quá ngông cuồng! Đến cả chuyện nhà Mộ Dung mà dám nhúng tay vào, tưởng nhà chúng ta dễ bị bắt nạt như nhà họ Châu sao?”
Mộ Dung Vân Long đứng bênh cạnh nghe thấy vậy thì biết ông cụ đang tức giận, nếu giờ mà lên tiếng thì chỉ thêm vạ lây.

“Bố, chuyện này phải thảo luận kỹ.

Hơn nữa, chuyện này cũng không phải hoàn toàn do lỗi của Chương Nhi.

Con cũng nắm tình hình, là do Mộ Dung Tu khiêu khích trước, sự việc đã tới nước này thì cũng thôi cho qua đi!”
Đương nhiên ông ta không muốn ông cụ tiếp tục truy cứu trách nhiệm con trai mình.

Dù sao nếu thật sự bãi bỏ vị trí thiếu đông gia của Mộ Dung Trầm Chương thì đúng là khiến người khác được hời quá.

Ông cụ giơ gậy gõ vào vai Mộ Dung Vân Long: “Nhìn thằng con mà con dạy dỗ đi, đúng là coi trời bằng vung rồi!”
“Ấy, bố! Bố bớt giận mà.

Việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện của cô ba nhà họ Diệp! Bố nói xem người đại diện trụ cột đời thứ ba nhà Mộ Dung, ngoài Chương Nhi ra thì còn là ai chứ? Nếu bố trừ khử cô gái kia thật thì làm sao có thể khiến thằng bé điều chỉnh được tâm trạng trong một thời gian ngắn đây?”
Đều là người làm ăn, nên quen với việc tính đi tính lại.

Năm đó ông cụ cũng dùng chiêu này với Mộ Dung Vân Long.

Ông ta phải mất mấy năm trời mới có thể bước ra khỏi đau khổ.

Đương nhiên cũng không phải bước ra hoàn toàn.

Bao năm trôi qua, mỗi đêm xuống khi chỉ còn một mình thì trái tim ông ta vẫn đau âm ỉ.

Nếu giờ mà tiêu diệt Trần Nhã, e rằng Mộ Dung Trầm Chương sẽ điên lên mất.

Nhất định nó sẽ không thể kéo gần mối quan hệ với nhà họ Diệp để phát triển sự nghiệp.

Nếu đến cả Mộ Dung Trầm Chương còn không được thì những người khác thuộc thế hệ thứ ba càng không được.

Một khi để nhà họ Châu hay nhà họ Từ kết thân với nhà họ Diệp trước một bước thì đúng là một tổn thất lớn.

Ông cụ cũng chưa già tới mức lẫn mã.

Đương nhiên là vẫn có thể phân biệt được điều đó.

“Hừ! Bố tạm thời không truy cứu chuyện này! Nếu nó không giải quyết được chuyện này họ Diệp thì chúng ta sẽ tính sổ tiếp! Đừng than bố không cho các con cơ hội, nếu lần nào cũng làm loạn thật thì đúng là bố phải nghi ngờ bản thân không biết có chọn nhầm người hay không!”
Nói xong ông cụ chống gậy hằm hằm đi ra ngoài.

Mộ Dung Vân Long cũng thở phào.

Lần này may mà Mạc Phong đứng ra gây rối mới có thể cứu vãn được tình thế.

Giữa Mạc Phong và Dương Thái Nhi vẫn là mối quan hệ không rõ ràng.

Mặc dù nhà Mộ Dung có chút địa vị ở Giang Hải nhưng so với nhà họ Dương – một trong tám đại thế gia ở Yến Kinh thì đúng là một trời một vực, không đáng để nhắc tới.

Đến cả ông cụ cũng lên tiếng thì Mộ Dung Trầm Chương cũng sẽ không còn bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối om đó nữa.

Với một loạt hành động hôm nay, nhìn có vẻ như đang xả cơn tức cho Mộ Dung Tu nhưng thực ra là ông cụ muốn kích động Mộ Dung Trầm Chương! Để anh ta hiểu rằng, trên đời này có rất nhiều cô gái quan trọng và thú vị hơn nhiều.

Danh lợi, quyền lợi, tài lực!
Đều là những thứ không thể thiếu trên con đường tương lai của anh ta.

Đàn ông có thể rung động nhưng không được rung động mãi.

Đàn ông giỏi giang thì chí lớn bốn phương, lẽ nào lại chỉ quan tâm tới nữ nhi tình trường.

Đương nhiên người từng trải sẽ nói một cách nhàn tênh rằng cầm lên được thì cũng buông xuống được.

Nhưng đối với tuổi hiện tại của Mộ Dung Trầm Chương thì việc cầm lên rồi bỏ xuống thật sự cần phải có dũng khí.

Về tới nhà.

Mộ Dung Trầm Chương hậm hực đi vào thư phòng của bố.

“Ha ha, đúng là hơi coi thường con rồi.

Còn có thể khiến cha nội đó ra mặt giúp một tay, giỏi lắm! Có phải đã hứa với nó thứ gì không?”, Mộ Dung Vân Long chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ.

Ông ta hiểu quá rõ con trai mình.

Mạc Phong không thể nào vô duyên vô cớ tham gia vào chuyện này một cách trùng hợp đến vậy.

Trừ khi Mộ Dung Trầm Chương lén lún nhờ hắn giúp đỡ.

Nếu là người khác thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ không phải trở về một cách chật vật như vậy.

“Bố, bố nói gì ạ, con không hiểu!”
Mộ Dung Vân Long hừ một tiếng lạnh lùng: “Bố nói gì tự con biết rõ.

Con có thể lừa người khác nhưng không thể lừa được bố! Bố quyết định cho con thêm một cơ hội! Cố nắm lấy, chỉ lần này nữa thôi!”
“Cơ hội gì ạ?”
“Bắt thân với nhà họ Diệp! Còn dùng cách gì thì phải xem bản lĩnh của con! Nếu con có thể hạ gục được cô ba nhà họ Diệp thì coi như có bản lĩnh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui