Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc


Một đoàn người từ dưới tầng tràn vào.

Mỗi gia đình đều dẫn hàng trăm cao thủ, nhét chật ních đại sảnh.

“Ấy, mọi người tới cả rồi à!”, Từ Giai Nhiên khoanh tay khẽ cười xấu xa.

Mộ Dung Trầm Chương trừng mắt với cô ta: “Tránh qua một bên, chuyện giữa đàn ông với nhau, cô tới làm gì?”
“Anh cũng có thể coi tôi là đàn ông, dù sao tôi cũng không bận tâm đâu!”
Tại tầng ba.

Mạc Phong cũng nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên dưới.

“Đi thôi, đi xem chỗ dựa của cậu là gì!”
Nhưng Tống Lâm Sinh vùng vẫy: “Tôi không đi! Không!”
“Người gọi điện kêu họ đến là cậu, giờ không chịu đi xuống cũng là cậu, rốt cuộc là muốn thế nào?”, anh lắc đầu, cảm thấy cạn lời.

Họ xuống tới tầng một.

Từ Giai Nhiên, Mộ Dung Trầm Chương cùng Châu Nhược Niên bỗng ngây người.

Đây là công tử nhà họ Tống sao?
Bị đánh sưng mắt phù mỏ, thật khó nhận ra!
Nhưng khi nhìn thấy người đi xuống cùng thì đám đông sững sờ.

“Lại là anh à!”, Mộ Dung Trầm Chương thấy Mạc Phong thì kinh ngạc hô lên.

Biểu cảm của Từ Giai Nhiên khá nhản nhiên.

Cô ta mỉm cười: “Đúng là một gã thích gây sự!”
Châu Nhược Niên cũng nhìn Mạc Phong bằng đôi mắt căm hận.

Bây giờ nhà họ Dương và nhà họ Tưởng đã kết thông gia.

Theo lý mà nói, ông ta đã có thể ra tay.

Nhưng giờ điều duy nhất ông ta cần cân nhắc là tạo mối quan hệ với nhà họ Diệp vì nếu có được dược liệu cao cấp của nhà họ thì có thể mua binh mua mã.

Có được một đống dược liệu quý giá thì có thể bồi dưỡng được một đội cao thủ nội bộ.

Vì vậy giai đoạn này Châu Nhược Niên đang dưỡng sức.

Dù vậy, khi nghe thấy thông tin Giang Tiểu Hải đã có thể đứng dậy thì ông ta vẫn nổi giận đùng đùng.

Con trai mình vẫn đang phải điều trị ở nước Mễ, tiền thuốc thang hết hơn hai mươi triệu.

Các chuyên gia phía bên này đang định tạo ra một dạng xương người từ nano để cấy vào cơ thể Châu Phi.

Kỹ thuật như vậy mới được phát hiện ra, còn chưa hoàn thiện ở rất nhiều phương diện.

Không chỉ tốn nhiều tiền mà nguy hiểm cũng rất lớn!
“Mau cứu tôi! Đừng chụp hình nữa! Không được chụp hình!”, Tống Lâm Sinh gào thét như muốn rách cổ họng.

Bản thân bị đánh thảm như vậy đã đủ mất mặt lắm rồi, vậy mà còn chụp ảnh đưa lên mạng, vậy sau này đừng mong sống nổi ở tầng lớp thượng lựu của duyên hải nữa.

Ra khỏi tỉnh là bị ăn đập, vậy sau này phải ăn nói sao đây!
Mộ Dung Trầm Chương phất tay, mấy chục cao thủ bao vây Mạc Phong.

“Thả cậu Tống ra!”
Mạc Phong cười xùy: “Vì một người ngoại tỉnh mà muốn đánh nhau với tôi sao?”
“Tôi không muốn ra tay với anh! Nhưng anh cũng đừng ép tôi!", Mộ Dung Trầm Chương tái mặt khẽ quát.

Đàm Lão Bát thấy vậy bèn vỗ tay: “Các anh em! Ra bảo vệ cậu Mạc!”
Mặc dù hội Hắc Long là một đám hỗn tạp nhưng người đông nên trong nháy mắt đã có thể tập hợp được gần trăm anh em.

Đại sảnh chật ních người, đại diện của ba gia tộc ở Giang Hải đều có mặt, đây là một chuyện rất hiếm có.

Mạc Phong vứt Tống Lâm Sinh xuống đất, đạp chân lên lưng hắn, nhìn bàn chân đặt xuống rất nhẹ nhưng mang trọng lượng cả gần trăm kg khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Mọi người giúp tôi giết hắn, tôi có thể giúp mọi người giao dịch trên biển! Mọi người cũng biết, nhà họ Tống chúng tôi được gọi là bá chủ vùng biển! Chỉ cần mọi người giúp đỡ thì chúng ta cùng hợp tác!”
Tuyệt đối không được coi thường việc kinh doanh đường biển.

Có hàng trăm quốc gia nằm trên con đường tơ lụa này.

Nếu có thể phát triển các sản phẩm của mỗi gia tộc trên con đường này thì cũng có thể kiếm tiền đầy két.

Mặc dù Giang Hải là thành phố quốc tế hóa nhưng lại khá nhiều mặt hạn chế, hơn nữa sói nhiều mà thịt ít, nó không còn là miếng mồi béo bở cho đám thương nhân nữa.

Những nơi có thể khai thác thì đều đã khai thác.

Bây giờ các gia tộc muốn củng cố địa vị của mình thì đành phải liên minh với các thế lực mạnh ở bên ngoài.

Mộ Dung Trầm Chương không khỏi nhướn mày.

Nếu không hợp tác được với nhà họ Diệp thì hợp tác với nhà họ Tống cũng là một lựa chọn không tồi.

“Người anh em Mạc Phong, sớm muốn gì cũng có một trận chiến, vậy thì hôm nay đắc tội rồi!”
Cũng hết cách.

Dù Mạc Phong từng giúp đỡ anh ta nhưng sự tồn tại của gã này đúng là cản đường phát triển của các gia tộc thật.

Vì vậy không chỉ có Tống Lâm Sinh muốn tiêu diệt anh mà đến Mộ Dung Trầm Chương cũng có suy nghĩ như vậy.

Mạc Phong nhìn Từ Giai Nhiên và Châu Nhược Niên.

Anh không khỏi cười xùy: “Vậy còn các người?”
“Tôi chỉ tới xem cuộc vui, không có hứng thú với việc kinh doanh đường biển.

Nhường cho cậu Mộ Dung đó!”, Từ Giai Nhiên phất tay, chủ động lùi lại để giữ khoảng cách với Mộ Dung Trầm Chương.

Châu Nhược Niên thì do dự, nếu hỏi thật lòng thì đương nhiên ông ta muốn trị tội Mạc Phong nhưng sau sự việc lần trước thì ông ta vẫn còn bị ám ảnh.

“Cậu cũng đừng quá đáng quá.

Nếu quỳ xuống xin lỗi cậu Tống thì tôi có thể sẽ khoanh tay đứng nhìn! Còn nếu vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì hôm nay chúng ta tính gộp cả nợ cũ lẫn nợ mới!”
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng giày cao gót từ trên lầu vọng xuống.

“Các người thử động vào anh ta xem!”
Mọi người nghe thấy vậy bèn vội vàng ngước nhìn.

Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ bước xuống, nhưng khi nhìn thấy cô gái đứng sau lưng bọn họ thì Châu Nhược Niên và Mộ Dung Trầm Chương tái mặt.

Thậm chí đến cả Từ Giai Nhiên cũng cảm thấy thú vị: “Ha ha, có kịch hay xem rồi!”
“Cô Diệp!”, Châu Nhược Niên kinh hãi hô lên.

Người mà mấy ngày nay họ tìm kiếm lại ở cạnh Mạc Phong sao?
Nụ cười trên mặt Diệp Đông Thanh dần tắt đi.

Cô ta đanh mặt: “Nếu hôm nay các người dám động tới anh ta thì vĩnh viễn đừng mong hợp tác với nhà họ Diệp!”
“Ý của cô là gì?", Mộ Dung Trầm Chương không hiểu, dường như cảm thấy cô ta còn có ý khác nữa.

Lúc này Từ Giai Nhiên lắc hông đi tới.

Cô ta nhìn Mạc Phong với vẻ ý vị: “Xem ra chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ! Ý của cô Diệp là nếu hôm nay chúng ta đứng về cùng một phía với cậu Mạc thì có thể trở thành đại lý của nhà họ Diệp! Nếu đối đầu thì vĩnh viễn mất đi cơ hội hợp tác, có đúng không?”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui