“Làm ơn, tôi không nhìn thấy gì cả, đừng đổ oan cho tôi chứ!”, Mạc Phong đứng trên ban công cười khẩy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thi Vũ bỗng trở nên đỏ bừng: “Khốn kiếp, anh còn muốn nhìn thấy nữa hả? Hơn nữa ai mà biết anh có nhìn thấy hay không? Tự trong lòng anh biết rõ!”
Mục Thu Nghi cúi đầu khẽ thở dài: “Tôi đã cân nhắc rồi… Có lẽ anh vẫn nên chuyển ra ngoài ở đi.
Anh yên tâm, chi phí sẽ do công ty chi trả!”
Cô đã suy nghĩ về điều này, để Mạc Phong sống ở đây vẫn có chút bất tiện.
Mạc Phong nghe vậy thì hơi ngẩn ra, anh quay người lại nhếch mép cười đều với Mục Thu Nghi: “Vợ à, em như vậy là không đúng rồi, không thể bởi vì anh hôn em một cái thì liền đuổi chồng mình ra khỏi cửa được.
Có phải em sợ sau một tháng nữa sẽ bị lún sâu vào tình yêu với anh phải không? Chuyện tình cảm tuyệt đối đừng có kìm nén, càng kìm nén càng khó chịu đấy!”
“Hôn…”, Tống Thi Vũ kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt càng thêm kỳ quái.
Mục Thu Nghi không nhịn nổi cơn tức giận trong lòng: “Im miệng! Đây là nhà của tôi, tôi cho ai ở thì người đó ở! Lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây cho tôi!”
Nhất định phải giữ vững lập trường của mình, nhất định!
“Úi chao, vợ à! Em nghe anh nói đã, có lẽ sau khi nói xong em sẽ cầu xin anh ở lại đây cũng chưa biết chừng!”, Mạc Phong nhìn Mục Thu Nghi với điệu cười xấu xa.
Trong mắt anh lộ ra hai trăm phần trăm sự tự tin.
Điều này khiến Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không khỏi liếc nhìn nhau.
Rốt cuộc gã này đang làm cái quái gì vậy?
“Hừm, không thể nào, không ai có thể khiến tôi thay đổi quyết định!”, Mục Thu Nghi ngẩng đầu ngạo nghễ và khịt mũi.
Tên khốn này lại dám cướp đi nụ hôn đầu đời của mình!
Nếu không dạy cho anh ta một bài học, thực sự không biết ai là bà chủ còn ai là người làm công ăn lương đây!
Tống Thi Vũ cũng trợn mắt nhìn Mạc Phong: “Xem anh còn giở được trò gì.
Tính tình của Thu Nghi tốt như thế mà còn bị anh chọc cho tức chết, thật đúng là chỉ có anh thôi!”
“Người phụ nữ chỉ có ngực không có eo, ngoài cái mông ra thì là cái đít này im ngay miệng lại cho tôi!”, Mạc Phong trừng mắt nhìn Tống Thi Vũ, lời nói của Mạc Phong như tràng súng liên thanh khiến cô ấy nhất thời cứng họng.
Anh chưa bao giờ thua khi đấu võ mồm, đấu võ thuật cũng vậy!
Lúc này Mạc Phong mới duỗi tay mình ra: “Nhìn xem đây là cái gì?”
“Cái cúc trên khăn tắm, thì đã làm sao?”, hai người phụ nữ đồng thanh.
Tống Thi Vũ không thể quen thuộc hơn với cái cúc này, nó được tháo ra khỏi chiếc khăn tắm của mình.
Anh dùng bóp mạnh cái cúc, póp…
“Giờ nhìn lại xem?”, Mạc Phong đưa bàn tay với mảnh vỡ của chiếc cúc áo ra trước mặt hai người phụ nữ.
Lúc này, ánh mắt Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ sáng rực như ngọn đuốc, bên trong chiếc cúc áo này có dây điện, sợi dây đồng và một chiếc ăng-ten nhỏ xíu!
Bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể đoán ra được đây là cái gì!
“Máy…máy nghe lén?”, Mục Thu Nghi kêu lên.
Tống Thi Vũ giật lấy thứ trong tay Mạc Phong và nhìn kỹ hơn thì thấy có một con chip màu đen trong cái cúc áo.
“Thật sự là máy nghe lén? Tại sao lại có máy nghe lén trên quần áo của tôi?”, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng sợ nói.
Mạc Phong xòe hai tay ra cười đắc thắng: “Đây là máy nghe lén không thấm nước, không cảm ứng thường được quân đội sử dụng.
Nếu không tin, có thể nhờ người xác nhận!”
Mục Thu Nghi lấy điện thoại ra, đi tới một bên bấm một dãy số: “Mời cho tôi một thám tử tư đến đây! Ngay lập tức!
Năm phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Một người đàn ông trung niên đội mũ đen từ ngoài cửa bước vào.
“Xin chào tổng giám đốc, tôi tên là Phương Chính, là thám tử tư mà cô mời đến.
Tôi có thể giúp gì được cho cô?”
Mục Thu Nghi chỉ vào máy nghe lén trên bàn bị Mạc Phong bẻ ra: “Anh xem đây là cái gì!”
Phương Chính bước tới và lấy kính lúp ra để nhìn kỹ hơn: “Đây là loại máy nghe lén mới nhất của quân đội, không thấm nước và tiêu tốn năng lượng.
Nếu không ai phát hiện ra, e rằng mọi người sẽ đều nghĩ đây là một cái cúc áo bình thường!”
Nghe lời thám tử tư, hai cô gái liền tập trung ngay vào Mạc Phong.
Giống hệt như những gì anh đã nói!
Mạc Phong quay đầu liếc nhìn Phương Chính nói: “Anh có biết tần số của chiếc máy nghe lén này là bao nhiêu không? Thời lượng pin có thể duy trì là bao lâu? Phải dùng cách gì để tìm ra được?”
“Cái này…tôi phải đem nó về nghiên cứu lại mới được… Phương Chính gãi gãi đầu cười ngượng ngùng.
“Vậy tôi lại hỏi anh, trong phòng còn có bao nhiêu máy nghe lén? Chiếc gần nhất là ở đâu?”, anh lại hỏi tiếp.
Thám tử tư này sắp sụp đổ đến nơi rồi, chỉ nhìn qua thì làm sao biết được nhiều như vậy chứ?
Phương Chính lấy từ trong túi xách lấy ra một chiếc rađa nhỏ, khi anh ta mở máy lên, anh ta đã quay vòng trong phòng cả chục lần, nhưng không có một chấm đỏ nào hiện lên trên đó.
“Thưa cô, trong phòng này không còn máy nghe lén nào nữa, các cô đã an toàn rồi!”
Nghe thấy vậy, Mạc Phong khịt mũi khinh thường: “Anh có chắc là không có không?”
“Tôi … tôi chắc chắn! Tôi đã làm lĩnh vực này gần mười năm.
Tôi biết một chút về các loại máy giám sát, máy nghe lén, mong anh đừng nghi ngờ năng lực của tôi!”, Phương Chính khịt mũi kéo cặp kính tinh xảo của mình.
Mạc Phong bước tới và xem xét bên trong chiếc vali nhỏ mà thám tử tư mang đến có rất nhiều thứ: Máy theo dõi, radar và các loại thiết bị công nghệ điện tử khác nhau.
Ngoài ra còn có một bản chứng chỉ, chứng chỉ thám tử tư cấp hai.
“Ha ha, thám tử tư cấp hai? Theo tôi thấy, anh cũng chỉ là ở mức sơ cấp mà thôi!”, Mạc Phong vỗ vai anh ta và khẽ cười: “Để tôi nói cho anh biết chiếc máy nghe lén gần nhất là ở đâu!”
Anh xoay người đi về phía Mục Thu Nghi và quan sát cô khắp trên dưới: “Đưa cho anh cái kẹp tóc của em!”
“Hả? Anh cần cái kẹp tóc làm gì?”
Mặc dù Mục Thu Nghi không thể hiểu anh chàng này muốn làm gì, nhưng cô vẫn gỡ chiếc kẹp tóc ra khỏi đầu.
Bụp…
Mạc Phong đập nó ra, mấy thứ như con chip, dây điện xuất hiện trong chiếc kẹp tóc tinh xảo.
Lúc này tại một tầng hầm ở Giang Hải.
“Á… tại của tôi!”, một người đàn ông trung niên ngay lập tức tháo tai nghe ra.
Người theo dõi Mục Thu Nghi đột nhiên bị Mạc Phong đập vỡ máy nghe lén, dòng điện dội trở lại cực lớn khiến màng nhĩ tại phải của hắn bị rách luôn.
Mạc Phong tìm ra chiếc máy nghe lén trong chốc lát không khác nào trực tiếp tát vào mặt của Phương Chính.
Chứng chỉ thám tử tư cấp hai gì chứ, máy nghe lén cách anh ta chưa đầy hai mét mà cũng không tìm ra được.
“Làm sao có thể chứ, tại sao trên người tôi lại có máy nghe lén?”, Mục Thu Nghi một tay che miệng kinh ngạc, nói với vẻ không tin.
Cô thường tự mặc quần áo, hơn nữa trước giờ đều không cho phép ai ra vào phòng của mình.
Mạc Phong ném chiếc kẹp tóc vào thùng rác, quay đầu liếc nhìn Phương Chính: “Đại thám tử, hay là tôi cho anh thêm cơ hội nữa nhé, anh tìm cái tiếp theo di!”
“Còn nữa sao?”, hai người phụ nữ đồng thanh kêu lên.