Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mục Thu Nghi vội ngẩng đầu thì thấy Mạc Phong đang cầm ô đứng ngoài cửa.
“Anh còn biết đường tới cơ à! Cả ngày không thấy bóng dáng đâu!”, Mục Thu Nghi trừng mắt tức giận, nhìn thì vậy nhưng có lẽ trong lòng cô đang vui như mở cờ.
Anh gãi đầu cười khổ: “Xin lỗi em, gần đây…anh bỏ lơ em, hay là em đánh anh một trận xả giận đi”.
“Đánh anh cũng chẳng xả được giận! Tay anh làm sao vậy? Lại đánh nhau à?” Mục Thu Nghi thấy tay anh băng bó bèn khẽ sờ vào: “Có đau không?”
“Không sao, bất cẩn nên ngã thôi.
Chúng ta về nhà đi!”, Mạc Phong chủ động nắm tay cô đi về phía xe.
Ục ục ục!
Bụng cô bỗng biểu tình.
Lúc tôi cô ăn cơm hộp, hơn nữa ăn từ lúc sáu giờ.
Giờ đã hơn mười một giờ rồi.
“Chúng ta đi ăn gì đó đi.
Tôi hơi đói!”
Mạc Phong cười xấu xa: “Được! Đi ăn đồ nướng nhé!”
Anh lái xe tới một quán nướng trong thành phố.
Mặc dù bên ngoài đang mưa nhưng việc kinh doanh của những quán ăn bên đường này vẫn rất tốt.
“Cho tôi hai mươi xiên thận nướng! Một phần rau hẹ, năm mươi xiên dê nướng”, Mạc Phong nói với chủ quán.!Chủ quán quay qua nhìn anh với ánh mắt kỳ dị: “Người anh em, tối nay quyết liều mạng à!”
“…”
Mục Thu Nghi ngồi bên cạnh đỏ mặt.
Thế nhưng có một cô bạn gái xinh đẹp như thế này thì có lẽ cả đêm cũng không muốn ngủ thật.
“Muốn chết à? Gọi những món đó làm gì?”, cô hung hăng nhéo cánh tay anh.
Anh đau tới mức nín thở: “Đau, đau, đau…ấy, vợ nhẹ tay một chút, bao nhiêu người đang nhìn kìa!”
“Tôi đã đồng ý với anh đâu, anh còn cố tình?”
Mạc Phong cười he he: “Ây da, vợ nói chỉ cần anh hoàn thành ba nhiệm vụ 180 là sẽ đồng ý sinh con gái cho anh mà!”
“Ba nhiệm vụ 180? Có nghĩa là gì? Tôi từng nói vậy sao?”, Mục Thu Nghi nhìn anh với vẻ hoang mang.
“Coi trí nhớ của em kìa…là bạn thân của em nói đó!”
“Anh nói Thi Vũ à?”
“Đúng vậy, lần trước nói đùa rằng, chỉ cần hoàn thành ba nhiệm vụ, nhà 180 mét vuông, tài khoản một triệu tám trăm tệ…”
Đang nói bỗng anh dừng lại.
Mục Thu Nghi ngẩng đầu hỏi dồn: “Còn điều cuối cùng?”
“Điều cuối cùng anh làm không được, anh cũng không thể khiến ‘nó’ ngắn đi mà”.
“…”
Mục Thu Nghi đỏ mặt trừng mắt: “Biến! Anh còn không đàng hoàng là tôi bỏ đi đấy, để lại anh ở đây một mình luôn!"
Cuối cùng thì Mạc Phong cũng phải dừng lại.
Một lúc sau đồ nướng được đưa lên, Mục Thu Nghi chỉ ăn rau, không ăn chút thịt nào.
Không giống anh tay trái một xiên thận, tay phải một phần hẹ.
Đến ông chủ nhìn cách ăn của Mạc Phong cũng phải lắc đầu: “Hầy…tối nay chắc không xảy ra án mạng chứ…”
Thực ra bọn họ đều hiểu lầm.
Đúng là những món ăn này có ích cho nam giới, nhưng cùng lắm là giúp thể lực hồi phục nhanh.
Dù sao tối nay anh cũng tiêu hao rất nhiều nội lực khi phải giao đấu với hai người đó.
Nên phải ăn chút đồ này để bồi bổ cơ thể, chứ không phải là để làm ‘chuyện ấy’.
“Sao thế? Có tâm sự à?”, Mạc Phong thấy cô không vui bèn hỏi.
Mục Thu Nghi ngẩng đầu, chẳng còn tâm trạng để ăn nữa: “Anh nói xem, Thi Vũ về lâu như vậy rồi, tại sao đến điện thoại cũng không gọi cho chúng ta một cuộc vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nói tới Tống Thi Vũ, Mạc Phong bỗng trở nên nghiêm túc.
Lúc Thi Vũ rời đi là do người nhà họ Tống ép cô rời khỏi Giang.
Nếu khi đó cô chỉ cần nói một câu không muốn về thì anh nhất định sẽ không để đám người đó làm như vậy.
Chủ yếu là vì bây giờ anh vẫn chưa đủ mạnh.
Cô ấy lại sợ gây rác rối cho anh nên mới lựa chọn thỏa hiệp với gia đình.
“Không sao đâu, qua một thời gian nữa anh sẽ đi đón cô ấy về!”, Mạc Phong khẽ nở nụ cười.
Anh mơ hồ cảm nhận thấy Tống Thi Vũ đang gặp phải rắc rối, nếu không không thể nào không gọi điện như vậy.
Lúc trước Mạc Phong cũng từng gọi điện cho cô.
Lần đầu gọi được nhưng không ai nghe máy, đến lần sau thì đã trở thành 'số máy không tồn tại'.
Rõ ràng là cô đang trốn tránh bọn họ hoặc là cố tình gạt bỏ quan hệ, còn tại sao cô làm như vậy thì Mạc Phong chỉ có thể đoán là cô ấy không muốn rắc rối của mình liên lụy đến anh và Thu Nghi.
Không liên hệ với cả người bạn thân nhất thì chứng tỏ rắc rối lần này của cô ấy không hề nhỏ.
Nghe Mạc Phong nói vậy, Thu Nghi cúi đầu lặng lẽ ăn: “Có thể đưa cô ấy trở về thật sao?”
“Đương nhiên! Có khi nào anh nói mà không thực hiện đâu.
Không có tiếng lải nhải của cô ấy trong phòng anh còn thấy không quen ấy!”
“Đúng vậy! Tôi cũng thế! Không nghe thấy giọng nói của cô ấy cứ cảm thấy như thiếu thứ gì, có điều…may mà còn có anh bên cạnh tôi…”
“…”
Câu nói cuối cùng của cô rất nhỏ, dường như chỉ có anh nghe thấy.
Vì vậy anh tìm một cái vò rót ra bốn phần thì vẫn còn lại năm phần.
“He he, ngày mai đi tìm ông cụ đó.
Rượu cả chục triệu tệ cũng cho ông uống thì phải nôn thứ đó ra cho mình thôi!”, Mạc Phong cười đểu nhướn mày.
Hôm nay lục phủ ngũ tạng của anh cũng bị thương.
Ám Nhiên Tiêu Hồn Trận đúng thật lợi hại, có thể khiến nội lực tiêu hao cạn kiệt.
.