**********
Trương Phi dù ngầu tới mấy cũng vẫn bị chính thuộc hạ của mình chặt đầu hay sao?
Càng những người có năng lực thì càng phải khiêm tốn, bởi vì thuyền to thì sóng lớn, người ta sẽ luôn theo dõi bạn, càng trèo cao thì càng ngã đau giống như Cổ Chính Thuần.
Ông ta đã nói tới mức ra tay cả với vợ con của họ thì chẳng lẽ họ lại không dám liều chết với ông ta sao?
Hơn nữa Cổ Chính Thuần là loại người nói là làm, lòng báo thù của gã cực mãnh liệt.
Trước đó đám đông không đứng về phía gã, vì vậy nếu mấy người Viên Bá Thiên bị giết thì những người tiếp theo sẽ chính là bọn họ.
Kiểu gì cũng chết nên quyết liều mạng một phen!
Thực ra muốn giết Cổ Chính Thuần cũng đơn giản, chỉ cần có sáu người ngăn được sáu con dao bay của ông ta thì chắc chắn Viên Bá Thiên sẽ có thể giết được gã này.
Đương nhiên sáu người kia sẽ gặp nguy hiểm lớn nhất, cần phải có lòng dũng cảm.
Do Cổ Chính Thuần là đại diện của cục bảo tiêu ở Bắc Hải nên nếu giết ông ta thì vị trí này sẽ bị bỏ không.
Và nhân vật được lựa chọn sẽ là một trong sáu người lao lên cản số dao bay phóng tới kia.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là còn phải sống.
Mọi người đều nhắm vào vị trí đó.
Thế là không chỉ có sáu người lao lên mà gần như tất cả đàn ông đều lao lên.
Như vậy thì dao bay dù có lợi hại đến đâu cũng không thể nào khiến họ bị thương được.
Dưới sự hợp lực của mọi người, đám người Viên Bá Thiên đã giết được Cổ Chính Thuần, sau đó mọi người đã đâm ông ta thủng như một cái tổ ong để xả giận.
Nhất là những người có vợ bị ông ta làm nhục, họ đâm càng dữ tợn hơn.
Trước đây mọi người đều sợ ông ta.
Dù gì khả năng phi dao của ông ta cũng xuất quỷ nhập thần.
Hầu như người nào trong nhà họ Cổ cũng có sở trường là sử dụng dao bay.
…
Quay lại tình huống trong câu lạc bộ.
Giang hồ đồn rằng, nhà họ Cổ có hai anh em có đao pháp được coi là xuất quỷ nhập thần.
Ngoài Cổ Chính Thuần ra thì còn có Cổ Chính An – em trai của ông ta.
“Ha ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Năm đó ông giết chết anh trai của tôi, giờ chúng ta cùng chốt mosn nợ cũ nhé!”,.
truyện tiên hiệp hay
chín con dao găm xuất hiện trong tay Cổ Chính An.
Ông ta có thể khiến số dao này bay lên chắc là có liên quan tới phù văn trên đó.
Đương nhiên đây là điều bí mật của nhà họ nên chỉ bọn họ mới biết được.
Triệu Vô Cực phất tay tức giận:
“Ông ta đáng chết! Đến con trai ba tháng tuổi đang năm trong bụng mẹ mà còn moi ra được.
Loại người như vậy…À mà không phải…mẹ kiếp…đó nào phải là người! Bọn tôi không giết ông ta thì ông trời cũng sẽ giết ông ta thôi!”
Kể cũng lạ.
Sau khi giết Cổ Chính Thuần và vứt xuống biển thì con thuyền không còn rung lắc nữa.
Có lẽ đúng là ‘trời tạo nghiệp có thể sống còn tự mình gây nghiệp thì chỉ có nước chết!'
Nên bọn họ không cảm thấy hối hận khi giết chết gã đó.
Nếu mà Cổ Chính Thuần không chết thì họ mới hối hận.
Đương nhiên sau đó Cục bảo tiêu cũng không hề truy cứu, bởi vì kẻ có thể khiến tất cả những người khác tức tới mức giết chính mình thì không cần phải nói.
Hơn nữa những người sống sót quay về đầu thuật lại sự thật của câu chuyện không sót một chi tiết nào.
Vì vậy sau đó Cục bảo tiêu cũng không truy cứu trách nhiệm của họ nữa.
Nhưng nhà họ Cổ thì khác.
Mấy năm này họ luôn tìm cách báo thù, nhưng không biết là đắc tội với ai mà gia tộc này lại bắt đầu xuống dốc.
Nếu không Cổ Chính An cũng không xuất hiện ở Giang Hải và làm việc cho nhà Mộ Dung.
Giờ đây nhà họ Cổ không còn được như năm xưa nữa, chỉ mới vài năm mà đã sa sút tới mức khủng khiếp khiến người ta dần quên đi một gia tộc mang họ Cổ.
Sở Nam Thiên huých tay Triệu Vô Cực:
“Đừng kích động hắn! Trong tay hắn là chín con dao đấy! Đao pháp cấp chín là cảnh giới cao nhất rồi! Lẽ nào gã này có thể khiến cả chín con dao bay lên sao?”
“Không phải chứ! Bọn họ chỉ có thể sử dụng sáu con dao, điều này…”
“…”
Dường như Cổ Chính An nhìn thấu được sự hồ nghi của bọn họ nên cười lạnh lùng:
“Đừng có so sánh loại phế vật đó với tôi.
Nhưng kẻ phải chết trong tay các ông đều là rác rưởi! Nếu không phải vì ông ta là anh trai thì tôi cũng mặc kệ! Xì, chín con dao thôi mà, ngạc nhiên đến vậy sao?”
Nói xong ông ta tung chín con dao lên không trung.
Trong nháy mắt cả chín con dao như có linh hồn lập tức tạo thàng một bức bình phong.
Nếu ai dám đến gần thì đúng là chí có nước chết!.