Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc


Mấy người đó nhìn thấy Mạc Phong đến bỗng cảm thấy rụt rè sợ hãi.

Họ vô thức lùi lại mấy bước.

“Cậu nhóc, tại sao cậu lại yêu cầu anh ta ngăn cản chúng tôi? Không phải chỉ là tên ăn bám thôi sao, tưởng mình là chồng tổng giám đốc thật đấy à?”, người phụ nữ có vòng eo ngấn mỡ cười khẩy: “Tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của tổng giám đốc, đừng nói là cậu, ngay cả cô ấy gặp tôi cũng phải gọi tôi một tiếng thím!”
Mạc Phong dang hai tay cười khúc khích: “Tôi không quan tâm bà là ai, giữ chức vụ gì.

Từ hôm nay, mấy người đã bị tập đoàn sa thải! Ngày mai bộ phận hành chính sẽ đưa ra thông báo!”
“Ai cho anh cái quyền khoa chân múa tay ở công ty của tôi?”
Đúng lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên.

Chỉ thấy chiếc Mercedes-Benz S600 đang gầm rú và dừng lại ở trước cửa.
Mục Thu Nghi vội vàng xuống xe đi về phía đại sảnh, vẻ mặt hơi đanh lại, nghe chừng trong bụng vẫn còn đang réo.

Ba người kia thấy tổng giám đốc đến chợt cười phá lên.

“Để xem giờ cậu khoe mẽ kiểu gì.

Cậu mới tới đây vài ngày, đã bắt đầu chỉ trỏ ra lệnh cho nhân viên cũ!”
“Đúng vậy! Bây giờ đã bắt đầu nọ kia với nhân viên cũ, sau này chẳng phải cũng sẽ ra tay với tổng giám đốc hay sao?”
“Tổng giám đốc Mục, tên này đã không còn là bảo vệ nữa, giờ lại nhúng tay can thiệp vào chuyện nội bộ của tập đoàn, phải trừng phạt anh ta mới được!”
Nhóm người bàn tán không ngớt, cùng chĩa mũi giáo vào Mạc Phong.

Mục Thu Nghi cũng cau mày, cô cũng không thích ai đó chỉ đạo ở công ty của mình.

Cô càng không thích bất kỳ ai thực hiện quyền của cô ấy!
“Cô chỉ nhìn thấy bộ dạng tôi đang hống hách ở đây, sao không hỏi họ xem muộn thế này còn đến tập đoàn làm gì?”, Mạc Phong cười nói.

Người phụ nữ ngu ngốc này, từ đầu chỉ cuối mình đều đang bảo vệ lợi ích của cô ấy, vậy mà cô ấy lại không hề hiểu được điều đó.

Dáng vẻ không nhìn thông suốt được thị phi, thật sự vô cùng giống với chuyện tình yêu.

Tống Thi Vũ đứng bên vỗ trán kêu lên: “Đúng vậy, buổi tối sao mấy người lại đến công ty?”
Ba người chợt hoảng sợ, bắt đầu nói lắp bắp.

Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Tôi đến công ty để sắp xếp mọi việc cho cuộc họp ngày mai.

Vừa rồi ăn tối ở đây nên tiện đường ghé qua”.

“Phòng tài chính vẫn còn một chút việc chưa làm xong nên muốn tăng ca, như vậy có vấn đề gì không?”
“Vừa hay tôi cũng vừa ăn cơm xong nên ra ngoài lượn một chút, nhân tiện kiểm tra xem bộ phận bảo vệ thực hiện chức trách như thế nào!”
Nói thì lời hay lý thẳng, nhưng Mạc Phong ở một bên lại lắc đầu cười khẩy: “Ha ha, bình thường bảo mấy người làm thêm mười phút thôi, người nào người nấy kêu ầm lên đòi tăng lương.

Giờ tối muộn không có ai thì lại lén lút đến công ty tăng ca! Mấy người đúng là nhân viên kiểu mẫu đó!”
Lông mày Mục Thu Nghi cau lại: “Thật sao?”
“Thật chứ! Làm sao chúng tôi dám nói dối tổng giám đốc!”, cả ba đồng thanh.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người về đi, có việc gì để mai rồi làm!”, cô xua tay, khẽ thở dài.

Cô không cố truy cứu lý do của ba người này, nghe Mục Thu Nghi nói vậy, cả ba gần như cùng bật cười thành tiếng.

Nhưng Vương Bưu vẫn sừng sững như núi chặn trước mặt họ, thân hình gần một trăm cân đủ để chặn toàn bộ cửa.

“Lẽ nào mấy người không nghe lời tôi nói hay sao?”, Mục Thu Nghi nhíu mày, trầm trọng nói.

Vương Bưu nhìn Mạc Phong với vẻ khó xử.

Bây giờ nếu đối đầu trực tiếp với tổng giám đốc sẽ thực sự mất đi bát cơm ăn.

Mạc Phong dang tay khẽ cười: “Bọn họ không thể rời đi!”
“Tại sao? Cho tôi một lý do!”
“Bởi vì bọn họ nằm trong tay bí mật của tập đoàn!”
“Cái gì….”
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ kêu lên và cùng nhìn sang ba người kia.

Cùng nhau tăng ca thì cũng đã đành, nhưng họ lại là những bộ phận quan trọng nhất của tập đoàn, hơn nữa còn là cấp quản lý, mà lại tập hợp lại với nhau.

“Trong tay cô đang cầm cái gì vậy?”, Mục Thu Nghi nhỏ giọng hỏi sắc sảo.

Nhưng không ai trả lời cô.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại — .

or g —
Mạc Phong đứng phía sau khoanh tay cười khẩy: “Nếu tôi không đoán nhầm, USB trong tay bọn họ chứa đầy bí mật của tập đoàn, nói không chừng đã truyền thông tin ra ngoài rồi!”
Biểu cảm của cả ba thay đổi ngay lập tức, đặc biệt là cô Lâm trợ lý của tổng giám đốc.

Cô ta đan tay vào nhau, cơ thể co rúm lại và dần lùi về phía sau
Xoẹt……
Một cây kim bạc xuyên qua không khí.

Trúng vào cổ tay của cô Lâm.

Lách cách!
Đĩa USB rơi khỏi tay cô ta, Mạc Phong nhanh chóng chạy qua cướp lấy.

“Có muốn tôi cướp lại thứ trong tay từng người một hay không?”, anh quay đầu lại nhướng mày trầm giọng nói.

Trợ lý Lâm mềm nhũn người quỳ mọp xuống đất: “Tổng giám đốc xin hãy tha cho tôi, tôi thực sự không muốn làm.

Có người ép buộc tôi, đều trách tôi nhất thời ngu muội… Tôi…
“Thực sự là cô ăn trộm bí mật của tập đoàn để kiếm tiền?”, Mục Thu Nghi kinh ngạc nhìn cô ta nói: “Cô đã ở bên tôi ba năm rồi, lúc trước mẹ cô không có tiền chữa trị bệnh, tôi còn đưa tiền cho cô!”
Cô không ngờ người phản bội mình cuối cùng lại là người thân thiết nhất với mình, trợ lý Lâm là người mà Mục Thu Nghi khá tin tưởng trong công ty, nếu cô ta muốn giở thủ đoạn thì thực sự có quá nhiều cơ hội.

Nghĩ như vậy cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nói không chừng bí mật của công ty đã bị tiết lộ ra ngoài từ rất lâu rồi ấy chứ.

Mạc Phong khẽ dựa mình vào vách kính, khoanh tay và lặng lẽ châm một điều thuốc: “Em thực sự tưởng rằng giơ tay hỗ hào liền có ngàn vạn tướng sĩ đồng lòng với mình hay sao? Đừng nằm mơ nữa, trên thế giới này lấy đâu ra sự trung thành tuyệt đổi, giao mấy người này cho đồn cảnh sát di!”
Khi nghe tin bị đưa đến đồn cảnh sát, ba người phụ nữ lập tức quỳ xuống.

Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Đừng đừng, chúng ta sẽ giao đồ ra, đừng đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát, nếu không sẽ hủy hoại cả đời chúng tôi mất!”
“Chúng tôi đã sai rồi, chính tên khốn Trần Vạn Niên đó đã xúi giục chúng tôi!”
“Đúng vậy, chính tên khốn Trần Vạn Niên đã yêu cầu chúng tôi làm việc này, ông ta còn nói xong việc sẽ trả cho chúng tôi mỗi người hai triệu tiền thù lao!”
Mục Thu Nghi nghe thấy vậy, lông mày của cô đột nhiên mở rộng: “Cô vừa nói là ai? Trần Vạn Niên?”
“Trần Vạn Niên là ai?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.

“Là cậu của cô ấy!”, Tống Thi Vũ thì thào.

Cậu dòm ngó công ty của cháu, lại là câu chuyện tranh quyền đoạt vị.

Mục Thu Nghi có vẻ hơi sững sờ, cơ thể vốn đã kiệt sức do tác dụng của thuốc xổ trước đó.

Khi biết tin này, cô cảm thấy như bị sét đánh!
Cô luôn cho rằng cậu mình là người hơi tham lam tiền bạc, nhưng cô không ngờ rằng ông ta thậm chí không hề quan tâm đến tình thân.

Trước kia việc công ty gặp khủng hoảng chắc chắn có liên quan đến ông ta.

Giờ mới khá lên được một chút thì ông ta lại đến giở trò.

Nếu không có Mạc Phong xử lý kịp thời, tổn thất sau này có thể rất lớn.

“Mấy người đi đi, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!”, đôi mắt đẹp của Mục Thu Nghi sáng lên và cô quay đầu qua một bên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui