Nhắc đến soái tướng, Mạc Phong vẫn nhớ có người cầm trường đao đuổi theo mình rất lâu, chắc là tên âm binh kia lúc còn sống là một soái tướng.
“Làm sao vào được á? Đương nhiên là đột nhập rồi! Em gì ơi, giọng hay quá, em tên là gì? Có Facebook không? Cho anh đi.
Sau anh đây buổi tối sẽ mới em ra ngoài ăn đêm!”, Mạc Phong ghé vào cửa sắt nhìn bên đối diện nhếch mép cười xấu xa.
Nhưng bóng người ngồi đối diện kia lại cười ngượng ngùng: “Anh nghĩ anh vào đây rồi thì có thể thoát ra được ư?!”
“Tất nhiên! Thiên hạ là để chu du, chưa từng có ai giữ chân được anh hết!”, anh vỗ ngực tự tin nói.
Bóng người bên kia chậm rãi quay đầu lại, đó là một cô gái nhỏ nhắn rất xinh đẹp đang nhìn anh cười, nhìn cô ấy có vẻ khá trẻ con, nếu là ở ngoài kia anh còn cho rằng cô ấy chỉ là học sinh cấp hai.
Cô gái trước mặt này chính là thiếu tư mệnh của Nam Khương sao? !
Để một cô gái xinh xắn dễ thương như vậy nắm mọi quyền hạn, Nam Khương hết đàn ông rồi sao? !
Dẫu vậy, ở nơi này, trọng nữ khinh nam, đàn ông chắc chắn an phận làm công ăn lương rồi.
“Vào cùng với anh không phải còn có ba người nữa sao?!”, cô gái nhìn anh và hỏi nhỏ.
Có vẻ như đây hẳn là thiếu tư mệnh Nam Khương, Khương Na!
Mạc Phong hắng giọng ho khan: “Cô… cô là thiếu tư mệnh?! Bị nhốt ở trong này rồi vẫn biết chuyện bên ngoài kia sao?!”
“Không biết!”
“Vậy thì làm sao cô biết chúng tôi có bốn người?!”
“Thời cổ đại, có một nghề gọi là thầy tiên tri.
Từ rất lâu, rất lâu trước đây, có một lời tiên tri cổ ghi lại sự xuất hiện của các anh! Còn tôi chính là tư mệnh cai quản tinh tú, lời tiên tri!”
“…”
Lời tiên tri này được truyền bá rất thịnh hành vào thời nhà Hán.
Thực tế và xem bói từ đâu mà ra, đó là những lời người ta nói ra trong lúc nửa mê, nửa tỉnh sẽ có vai trò tiên đoán.
Những cuốn sách tiên tri nổi tiếng bao gồm “Càn Khôn Vạn Năm Ca” của Khương Thái Công, “Vũ Hầu Bách Niên Loạn” của Gia Cát Lượng, “Bất Hư Đại Sư Dự Ngôn” của Bất Hư đại sư và “Thôi Bối Đồ” của bậc thầy phong thủy Lý Thuần Phong chắp bút cùng Viên Thiên Cương.
Trên thực tế, ở thời cổ đại, những lời khi người ta nửa tỉnh nửa mê nói ra, vẽ ra sự việc có tác dụng tiên đoán đều sẽ được coi là lời tiên tri.
Nhiều thầy bói phong thủy sau khi mê man nói được vài câu, tỉnh dậy lại không nhớ gì.
Đối với những thứ này, nếu như Trương Phong ở đó, hắn nhất định có thể giao tiếp một chút, nhưng hắn thật sự không có hứng thú lắm.
“Lời tiên tri?! Cô tin cái này à?!”, Mạc Phong cười nói.
Khương Na cười nhạt: “Anh có thể không tin, nhưng không có nghĩa là người xưa nói không đúng.
Ngay từ hơn 800 năm trước, đã có một câu nói rằng, tương lai sẽ có bốn người với trang phục kỳ lạ sẽ đột nhập vào Nam Khương và tạo ra một thế giới thống nhất!”
“Thế giới thống nhất?! Tôi nghĩ cô nhầm rồi.
Có lẽ trong tương lai có bốn người đột nhập thật nhưng chỉ là trùng hợp thôi.
Với cả, cái kiểu lời tiên tri này một trăm câu mà có một câu đáng tin đã là tốt lắm rồi!”, anh giang tay ra và chế nhạo.
Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, lời tiên tri luôn gây ra rất nhiều tranh cãi.
Mà Khương Na đang ngồi đối diện lại cười nhạt một tiếng: “Vậy thì nhìn bức tranh này trên tường của tôi đi!”
“Bức tranh trên tường?! Trên tường làm gì có…”
Lúc này, không biết Khương Na đã làm như thế nào, nửa bức tường phía sau đã sáng lên, liền nhìn thấy một bức tranh nguệch ngoạc, ngoằn ngoèo, không biết còn tưởng là hình vẽ bậy của học sinh tiểu học.
Nếu coi đây là hình tiên tri, thì tất cả học sinh tiểu học đều là nhà tiên tri!
“Trên này vẽ gì vậy?!”, Khương Na nghiêng đầu nói với anh bằng chất giọng non nớt.
Mạc Phong nhìn bức tranh trên tường: “Có mặt trời, có cây, có cỏ, có người, sao vậy?! Đây không phải là một câu rất bình thường sao?!”
“Nhìn kĩ cây đó đi!”