Xích Ly ở bên cạnh thì cười lớn đáp: “Nếu quá ba tiếng đồng hồ mà không vượt được ải đầu để thắp đèn tầng một thì sẽ được coi là bỏ cuộc! Thậm chí có khi còn chết trong đó rồi!”
“… …”
Đúng lúc này, toàn bộ đèn ở tầng một trong tháp sáng bừng lên.
Xích Ly ban nãy còn hống hách giờ ngượng ngùng cười nói: “Khụ khụ! Lâu vậy mới qua được ải một, đừng nói là vượt tháp, sống được đến ngày thứ ba đã là giỏi lắm rồi!”
Trời càng ngày càng tối, Trương Phong vượt ải đầu mất gần ba tiếng đồng hồ.
Giờ hắn đã lên tầng hai được hơn một tiếng rồi, nhưng đèn tầng hai vẫn chưa sáng.
“Haizz, như vậy có ổn không đây? Lãng phí thời gian quá, đến đêm có khi cũng không qua được ải số hai!”, Xích Ly lắc đầu hừ lạnh.
Mạc Phong hai tay khoanh trước ngực, tựa vào một tảng đá.
Khương Na thấy vậy thì không khỏi tò mò hỏi: “Anh đang lo lắng sao?”
“Không, tôi đang nghĩ xem tối nay ăn gì!”, Mạc Phong lắc đầu mỉm cười đáp.
“Anh không lo lắng cho bạn mình ở trong đó sao?”
“Không sợ! Tôi tin cậu ấy! Cho dù cậu ấy có chết trong đó tôi cũng sẽ vào bưng thi thể cậu ấy ra!”
“… …”
Bên ngoài thì mạnh miệng thế nhưng nếu Trương Phong xảy ra chuyện thì anh sẽ bất chấp tất cả để lao vào.
Đúng lúc này, đèn tầng hai vụt sáng.
Lại thêm một tiếng nữa, đèn tầng ba vụt sáng.
Rồi đèn tầng thứ tư cũng vụt sáng, lần này chỉ tốn có nửa tiếng!
Mọi người nhìn thấy đều ngỡ ngàng!
“Việc này…! Sao có thể như vậy? Lúc trước vượt ải số một đã mất gần ba tiếng cơ mà!”, Xích Ly thấy cảnh này thì giận dữ gầm gừ.
Mạc Phong vẫn khoanh tay trước ngực điềm nhiên mỉm cười.
Anh quá hiểu Trương Phong, chắc chắn hắn đang làm màu đây!
Ải dễ nhất thì tốn nhiều thời gian nhất, nhưng những ải sau khó hơn lại ngày càng tốn ít thời gian!
“Cái tên này thực sự cũng có đôi chút giống mình năm xưa, cũng rất thích làm màu ra oai!”
Đến tầng thứ năm, Mạc Phong bắt đầu nhẩm đếm, anh muốn xem xem lần này Trương Phong mất bao nhiêu thời gian.
Mỗi ngọn tháp đều có bảy tầng, tầng bốn Trương Phong chỉ cần nửa tiếng thì tầng năm sẽ ít hơn chăng?
Quả nhiên, mới mười phút đèn đã sáng!
“Mẹ kiếp! Tầng năm cũng sáng đèn rồi, mới có mười phút.
Rốt cuộc là do tên nhóc đó quá mạnh hay là người canh tháp quá yếu?”, Triệu Vô Cực ha ha cười lớn.
Mạc Phong không đáp, cách Trương Phong làm việc hoàn toàn ngược đời.
Xem ra bọn họ thực sự đã coi thường Trương Phong rồi.
Trưởng lão Thạch mặt cũng vô cùng kinh ngạc như không thể tin nổi, lắc đầu nói: “Quả nhiên rất lợi hại!
Xem ra ông Chương canh giữ tầng 6 cũng không phải đối thủ của cậu ta!”
Vừa nói dứt lời thì ánh đèn tầng 6 lóe sáng, xem ra Trương Phong sắp phá kỷ lục của mình rồi, mới hết có bảy phút.
Nhưng ngọn đèn ở tầng 6 không sáng hẳn mà chập chờn.
Cho đến phút thứ tám…
Ngọn đèn ở tầng 6 đã được thắp sáng hẳn, giờ chỉ còn một tầng nữa thôi.
Lúc này trong tháp Pháp.
Trương Phong thở hồng hộc đi thang bộ lên tầng 7.
Thang máy này được thiết kế hình xoắn ốc, mỗi lần đi lên tầng mới đều bị nó xoay vòng cho hoa mày chóng mặt.
“Sao cảm giác cầu thang đi lên tầng 7 lâu thế nhỉ!”, Trương Phong khoanh tay trước ngực thở dài.
Chiếc cầu thang này cảm giác như không dưới năm trăm bậc.
Khoảng cách giữa tầng 6 và tầng 7 xa như vậy quả thực không bình thường chút nào! Cái tháp cũng chỉ cao có vậy, không thể cứ đi mãi mà không thấy điểm dừng như thế này.