Trương Phong dừng bước, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi.
Sau dó, hắn đột nhiên nhảy xuống khoảng không đen kịt bên trái chiếc cầu thang.
Theo lý mà nói, với kiến trúc bình thường thì nhảy như vậy sẽ rơi từ tầng 7 xuống tầng 1.
Nhưng khi tiếp đất, Trương Phong cảm nhận khoảng cách này không xa lắm.
Điều đó có nghĩa hắn đã đặt cược đúng!
Đây là một mê hồn trận, vốn hắn đã lên tới tầng 7 từ lâu rồi.
Nơi đen kịt không chút ánh sáng mà hắn vừa đáp xuống này chính là đại sảnh tầng 7.
Một chiếc cầu thang đi mãi không đến đích như vậy, rất có thể được thiết kế hình xoắn óc và xung quanh là hình vuông.
Thực ra nguyên lý rất đơn giản, giống như bị ma giấu không tìm thấy đường khi đi vào những ngôi mộ vậy.
Giải thích một cách dễ hiểu là mỗi lần bước lên một bậc của cầu thang phía Đông sẽ chỉ lên cao được một centiment.
Mỗi bậc cách nhau chỉ một centimet nên rất khó cảm nhận được sự chênh lệch.
Khi đã đi hết cầu thang phía Đông thì sẽ đi tới cầu thang phía Nam.
Cầu thang phía Nam là cầu thang đi xuống, mỗi bậc chỉ cách nhau một centimet.
Cứ như vậy, đi hết cầu thang phía Nam lại đến cầu thang phía Tây, mỗi bậc lên cao một centimet.
Đến cầu thang phía Tây đến cầu thang phía Bắc mỗi bậc lại hạ xuống một centimet, như vậy là về đến vị trí xuất phát.
Lợi dụng sự chênh lệch chỉ có một centimet giữa các bậc thang, ngọn tháp này đã thiết kế một mê hồn trận ở tầng trên cùng.
Nên vừa nãy Trương Phong đã cược một phen, hắn cũng không dám chắc mình phán đoán đúng.
Nói không chừng lúc hắn nhảy xuống đó lại thực sự là một khoảng không vô tận, ngã từ tầng 7 xuống không chết thì cũng què quặt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay từ xa lại gần “Lợi hại! Lợi hại! Bao nhiêu năm rồi, cậu là người phá được trận pháp này một cách nhanh nhất và thông minh nhất! Quả nhiên người lên được tới đỉnh tháp đều không phải người thường, chúng tôi đã đợi ở đây nhiều năm rồi!”
Bịch bịch bịch!
Có tiếng bước chân lại gần.
Nghe tiếng bước chân là biết ở đây không chỉ có một người mà có ít nhất năm người trở lên.
Trương Phong cau chặt mày lại, đột nhiên xung quanh có ánh sáng lờ mờ.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, chiếc cầu thang này được thiết kế đúng như những gì hắn đã tưởng tượng.
Dưới chiếc cầu thang đá chính là đại sảnh tầng 7.
Chỉ có điều hắn không ngờ ở đây có tới tám người chứ không phải một người!
Trong đó già trẻ đủ cả, có cả một cô gái xinh đẹp yểu điệu chưa tới hai mươi tuổi, có cả bà già tám mươi, lại có cả đứa trẻ tám tuổi.
“Chàng trai trẻ đừng đi nữa! Ở lại đây với chúng tôi đi!”, bà cụ già kia chống một cây gậy, cười quỷ dị nói với Trương Phong.
Còn đứa trẻ tám tuổi kia đưa cho hắn một quả táo cười nói: “Anh à, ở lại chơi với em đi!”
“Đúng vậy, nhìn xem mọi người ở đây với nhau vui vẻ biết bao, xa lánh hồng trần thế tục.
Ở đây không có áp lực, không có âm mưu, chỉ có những người bạn!”
“…”
Bóng đen xung quanh dần tan biến, nơi này đột nhiên biến thành một trường đại học!
“Không đúng! Đây là nơi mình và Như Yên gặp nhau lần đầu!”, Trương Phong nhìn cảnh tượng xung quanh, là công viên nhỏ phía sau trường đại học Sư phạm Giang Hải.
Đúng lúc này, có một bàn tay nhỏ vỗ lên vai hắn.
Trương Phong giật mình lập tức quay đầu lại, giơ cả nắm đấm lên chuẩn bị phản đòn.
Nhưng khi nhìn thấy người đứng đằng sau thì hắn ngẩn người ra lắp bắp: “Như… Như Yên!”
Người đứng trước mặt Trương Phong chính là bạn gái trước đây của hắn – Liễu Như Yên!
“A Phong, anh làm gì thế? Dọa em sợ hết hồn, sao đột nhiên lại định đánh em vậy?”, Liễu Như Yên bĩu môi cười tinh nghịch hỏi.
Trương Phong vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô gái này.
Khuôn mặt cô ấy mềm mại, ấm áp.
Trương Phong lắp bắp hỏi: “Như Yên… Là em… Thực sự là em sao?”
“Phí lời! Không phải em thì là ai? Lẽ nào anh lại vừa đi nhìn trộm cô gái nào? Nếu anh dám làm vậy nữa thì chúng ta chia tay!”
“…”