Khương Na khẽ lắc đầu đáp: “Không chắc, nói không chừng trưởng lão Linh mới là người nhảy xuống, hoặc hai người bọn họ cùng nhảy xuống!”
“Cô…! Hỗn xược!”
“… …”
Xích Ly đang ngồi bên cạnh ăn thịt uống rượu.
Ông già xấu tính này còn cẩn thận chuẩn bị cả bữa tối trước khi đến đây.
Mùi thơm của rượu thịt bay ra xa khiến người ta chảy nước miếng.
“Ông già này cố tình phải không? Bao nhiêu chỗ không ngồi ăn lại cứ ăn ở đây mới được!”, Mạc Phong hằn học lườm Xích Ly một cái.
Thật không ngờ, Xích Ly thấy Mạc Phong lườm mình thì còn giơ ngón tay thối với anh, vẻ mặt thách thức như nói rằng: “Không phục thì choảng nhau một trận coi!”
Thấy Xích Ly khiêu khích mình, Mạc Phong vén tay áo lên nói: “Ái dà, còn dám khiêu khích tôi, xem tôi lột da ông ra đây này!”
Nhưng lúc này Khương Na đã ngăn anh lại và nói: “Không cần, giao cho tôi đi!”
“Giao cho cô?”, Mạc Phong hồ nghi nhìn Khương Na, rõ ràng cảm giác không tin tưởng lời cô nói lắm.
Chỉ thấy Khương Na ngoắc ngoắc chú hổ đằng sau nói: “Hổ Con, đi ăn hết chỗ thịt trên bàn của ông ta đi, một chút cũng không được để lại!”
Chú hổ răng kiếm kia như thể hiểu tiếng người, gật gật đầu, đứng dậy đi về phía Xích Ly.
Chú hổ siêu to khổng lồ đi tới gần, không cần nó ngoạm đầu Xích Ly mà chỉ cần nó khịt mũi một cái thôi cũng đủ cho ông ta bay xa vài mét.
“Mày… mày định làm gì thế hả? Muốn tạo phản hả? Có tin tao lột da mày làm áo choàng không hả?”, Xích Ly hằn học nhìn con hổ quát.
“Gràooo!”
Chỉ một giây sau, cái miệng đỏ lòm như máu của chú hổ há rộng ra, gầm lớn một tiếng ngay trước mặt Xích Ly.
Nếu chú hổ này mà tợp một cái thì quá nửa phần thân trên của Xích Ly đi tong như chơi.
Có lẽ do quá kinh hoàng trước tiếng gầm của chúa sơn lâm nên khi chú hổ răng kiếm ăn hết chỗ thịt trên bàn, Xích Ly không dám ho he phản kháng lại.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh này thì không khỏi tán thưởng giơ ngón tay cái về phía Khương Na nói: “Quá ngầu! Đúng là súc sinh phải để súc sinh trị!”
“Nói năng kiểu gì thế! Hổ Con là bạn!”, Khương Na trợn mắt lườm Mạc Phong một cái rồi quay đầu hừ lạnh một tiếng.
Mạc Phong vội vã chép miệng chữa cháy: “Đúng đúng đúng! Là bạn! So bạn bè với súc sinh thì đúng là sỉ nhục Hổ Con!”
Hai người họ nói chuyện càng ngày càng to khiến Xích Ly ở phía xa cũng nghe thấy.
Ông ta quay đầu trợn mắt nhìn hai người kia nói: “Được! Cố tình chửi khéo tôi đúng không, đừng có mà hống hách!”
Vừa nói xong thì Xích Ly cảm thấy như có mấy giọt nước rơi xuống mặt.
Ban đầu ông ta còn tưởng là trời mưa, sau đó mới phát hiện ra hổ răng kiếm đang nhìn ông ta chòng chọc rồi chảy nước dãi!
Xích Ly sợ hãi vội ngậm chặt miệng lại, chỉ sợ con hổ này quạu lên rồi nhai đầu mình.
Hơn nữa ông ta cũng không dám gọi người đến giúp, với kích thước đồ sộ của chú hổ này thì dù ông ta có gọi thêm người cũng chỉ là giúp bữa ăn của nó thêm phần phong phú mà thôi!
Xích Ly ban nãy còn hống hách giờ đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Vưu Giai Hàng đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cũng nhoẻn miệng cười.
Những kẻ vô lại thì phải giao cho những kẻ vô lại khác trừng trị thì mới hợp.
Lúc này trong tháp Pháp.
Danh tuyến phòng ngự trong lòng Trương Phong dường như đã bị chọc thủng, hai chân hắn khuỵu xuống quỳ trên mặt đất.
“A Phong! Ở lại đi! Ở lại với em!”, Liễu Như Yên thổi nhẹ vào tai hắn rồi khẽ mỉm cười.
Lúc này Trương Phong đã không thể phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả nữa.
Hoặc có thể tất cả đều là thật hoặc tất cả đều là giả!
Hắn gật đầu nói: “Được… anh sẽ mãi mãi ở bên em!”
Lúc này, một người già từ trong đám người kia đi ra.
Người này có lẽ phải bảy mấy tuổi rồi, nhưng bước chân vẫn vững chãi và nhanh nhẹn.
“Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn ở lại đây!”
Trương Phong chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên hai mắt sáng bừng lên.
Trong mắt hắn hiện ra một tia sáng màu vàng: “Vậy sao? Vậy hoy đi nha!”