Vụt!
Âm khí xung quanh đột nhiên tan đi, người già kia cũng lập tức thay đổi nét mặt, cầm cây gậy lao về phía Trương Phong.
“Thái thượng Đài tinh, không ngừng biến đổi, trừ gian diệt tà, Đạo khí trường tồn.
Mau mau nghe lệnh, phá sát lệnh!”, Trương Phong nhảy lên, từ trong tay bắn ra một tia sáng màu vàng.
Tám người kia cùng lao tới, ai nấy đều tung ra những đòn chí mạng.
Hai bên giao đấu kịch liệt đến mấy chục hiệp.
“Hữu vệ lục đinh, trước có Hoàng thần, trái có Lục giáp.
Mau mau nghe lệnh, phong hỏa lệnh!”
Đoàng!
Đột nhiên xung quanh bị đốt cháy.
Đằng sau có một luồng gió thổi đến, cụ già kia nhảy lên một cái, cây gậy từ trên cao giáng xuống đất.
Trương Phong không hề di chuyển mà lao về phía chính diện, đưa tay ra vồ lấy cô gái trẻ trong số tám người kia.
Trương Phong một tay khóa chặt cổ cô gái, những người xung quanh bỗng chốc biến mất.
“Bát diện linh lung, nhất diện bát nhân! Thực ra chỉ có một người mà thôi!”, Trương Phong bóp chặt cổ cô gái kia cười lạnh nói.
Cô gái này giãy giụa một lúc nhưng không thể nào thoát khỏi tay Trương Phong.
Sau cùng cô ta cũng không giãy giụa nữa mà nhếch miệng cười nói: “Thú vị, tại sao cậu lại phát hiện ra? Đã lâu lắm rồi mới có người phát hiện ra bí mật của Bát Linh Lung này”.
“Hả? Thế thì hoặc là do họ quá ngu ngốc, hoặc là kungfu quá non! Nhưng đối với tôi đây mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.
Có biết tại sao tôi lại dành hẳn ba tiếng ở ải số một không? Là bởi vì ông già ở đó cứ bắt tôi ở lại dạy ông ta đánh cờ.
Điều kiện ban đầu là nếu tôi đánh thắng ông ta một ván thì sẽ cho tôi qua ải.
Thế nhưng ông ta chơi cờ quá tệ, tôi chỉ cần một phút là đã đánh thắng rồi”, Trương Phong hạn hán lời kể lại.
Thực ra Trương Phong cũng không muốn tốn đến ba tiếng đồng hồ như vậy ở ải đầu, chỉ là ông già đó sống chết đòi hắn ở lại dạy ông ta đánh cờ!
Cuối cùng không còn cách nào khác, ông già đó đành ra điều kiện, chỉ cần hắn dạy ông ta đánh cờ thì sẽ tiết lộ một bí mật về người canh giữ mỗi tầng!
Cho nên, nếu không vì Trương Phong phải loay hoay một hồi lâu ở cái cầu thang kia thì chẳng cần bao lâu đã phá được chiêu thức Bát Diện Linh Lung này.
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng đáp: “Cậu qua ải rồi! Hài lòng chưa! Có điều cậu phải nói cho tôi biết sao cậu biết tôi chính là bản gốc?”
“Rất đơn giản, cô nghĩ tại sao ban nãy tôi lại dùng lửa thắp sáng xung quanh? Chỉ một mình cô là có bóng! Hơn nữa, lúc tôi đi lên đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng! Trước đây tôi từng nghe nói người canh giữ tầng trên cùng của tháp là một trong năm vị trưởng lão của Nam Khương.
Ban đầu tôi còn tưởng đó là một cụ già, nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra!”, Trương Phong nhún vai mỉm cười đáp.
Không sai, cô gái này chính là trưởng lão Linh mà Khương Na nhắc tới.
Đừng nói là Trương Phong, đến Mạc Phong nghe Khương Na nói vậy còn tưởng đây là một người đàn ông, thậm chí là một lão già.
Trước đó họ đã gặp trưởng lão Thạch nên đương nhiên sẽ dễ hình dung trưởng lão Linh này cũng là một người tương tự!
Trưởng lão Linh nhìn Trương Phong đầy ngưỡng mộ nói: “Haizz! Nếu như có cậu tham gia vào Bát Linh Lung của chúng tôi, e là sau này sẽ không còn ai vượt được tháp này nữa!”
“Vậy tôi đã vượt ải này rồi chứ?”
“Đương nhiên!”
Lúc này, những ngọn đèn trên tầng thứ 7 của ngọn tháp cũng sáng lên.
“Sáng rồi!”, Triệu Vô Cực vui mừng reo lên.
Mạc Phong khoanh tay trước ngực khẽ gật đầu tán thưởng: “Không tệ!”
Cửa tháp Pháp từ từ mở ra, Trương Phong và một người phụ nữ trông khá đồng bóng cùng đi ra.
“Trưởng lão Linh!”, Khương Na mắt sáng lên gọi với theo.
Ban nãy Khương Na cũng đã giải thích với Mạc Phong rằng người canh giữ tầng cao nhất không phải đàn ông mà là phụ nữ! Có nhiều người vì hiểu lầm nên cuối cùng không thể vượt qua tầng số 7.
Tính đến nay, Trương Phong là người đầu tiên vượt qua được cả 7 ải và là người đầu tiên sống sót, lành lặn trở về!
Bát Linh Lung có thể chạm tới nơi yếu đuối nhất trong tâm hồn con người.
Trương Phong có thể vượt qua chứng tỏ hắn vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù trong lòng có bi thương nhưng cũng không để kẻ khác nắm được, lấy đó làm “gót chân Ashin” của hắn.