Trưởng lão Phong – người trấn giữ ngọn tháp được kế thừa một đặc điểm từ tổ tiên.
Đó là một khi đánh nhau, nếu đối phương chưa chết thì sẽ đánh liên tục cho đến khi đối phương chết thì thôi.
Vì vậy Bạch Doanh lo hôm nay Mạc Phong sẽ xảy ra chuyện nên sáng sớm đã chạy ra khỏi nhà giam tới đây.
Còn việc ai thả cô ấy ra thì không cần đoán cũng biết, đó chính là Vưu Giai Hàng.
“Tôi biết cô thích anh ấy, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tranh giành với cô.
Là thiếu tư mệnh của Nam Khương tôi phải nghĩ cho đại cục! Cô yên tâm, nếu thật sự anh ấy không vượt qua được thì tôi sẽ lao vào trong giúp đỡ.
Dù tôi có chết thì sẽ không để bọn họ phải chết!”, Khương Na nhìn Bạch Doanh với đôi mắt rực lửa.
Bạch Doanh cũng quay đầu lại: “Không phải là vấn đề đó mà là cô thật sự tin rằng có thể cứu vãn được Nam Khương sao? Một cây làm chẳng nên non, Xích Ly đã lôi kéo hơn một nửa Nam Khương rồi, nếu như ra tay thì chắc chắn chúng ta không phải là đối thủ của ông ta!”
“Một lũ ô hợp mà thôi, hơn nữa phần lớn là đứng ngoài hóng drama, chỉ cần Xích Ly ngã xuống thì tôi đảm bảo những người đó sẽ không khác gì gà con mất mẹ!”
“…”
Hai cô gái nhìn nhau sau đó phụt cười.
Mạc Phong đuỗn mặt: “Này này, hai người làm cái gì vậy, thả tôi ra đi chứ, tay tôi sắp trật khớp tới nơi rồi!”
Lúc này hai cô gái mới buông tay, Trương Phong cũng hạ đống đất xuống.
Đoàn người tới địa điểm đã xông vào tháp hôm qua.
Lúc này đã có rất nhiều người đứng ở đây.
“Ha ha ha! Thằng nhãi, tôi tưởng cậu không dám tới chứ!”, Xích Ly nhìn Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng.
Anh chỉ khoanh tay cười xùy: “Ông sợ tôi tới à?”
“Tôi sợ cậu? Ha ha, tốt nhất là chuẩn bị cho kỹ vào, không lát nữa lên được mà lại không xuống được đấy!”
“Yên tâm, mạng tôi cao lắm, biết bao nhiêu người muốn lấy cái mạng này mà chẳng phải tôi vẫn sống sờ sờ đấy sao?”
“…”
Mạc Phong sải bước đi về phía tháp Võ, anh lục kiếm Tàn Uyên trong túi và vứt lên không trung.
Thanh kiếm lập tức biến hình và bay lơ lửng bên cạnh anh.
Anh cùng kiếm Tàn Uyên bước vào mà cứ như có hai người đang song hành.
Bởi vì thanh kiếm này giống như có ý thức có thể giúp Mạc Phong cảnh giác với xung quanh.
Anh vào tầng một.
Ngoài mùi axit tới cay mũi ra thì trong này không có gì đặc biệt.
“Tới rồi thì báo tên tuổi.
Lão phu không giết kẻ vô danh tiểu tốt!”, lúc này có một giọng nói truyền tới, vang vọng cả bốn bề.
Mạc Phong cầm kiếm Tàn Uyên cắm xuống đất: “Mạc trong Mạc Hữu, Phong trong Cuồng Phong!”
“Ha ha, baby à, ít tuổi vậy mà xông vào đây có phải là tự tin quá không.
Giờ cậu lui ra ngoài, tôi có thể coi như không nhìn thấy gì, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“…”
Lúc này, một bóng hình từ trong tường bay ra.
Đó là một người bịt mặt, ăn vận trông vô cùng quỷ dị, không khác gì Ninja.
Kẻ này lao về phía Mạc Phong.
“Chết đi!”
Rầm!
Một đạp.
Mạc Phong rút kiếm Tàn Uyên ghì lên cổ kẻ này: “Mở đèn đi!”
“Cậu…! Tốc độ nhanh quá!”
Lúc này ở bên ngoài tòa tháp, mọi người cũng nhìn không chớp mắt vào bên trong thì thấy đèn tầng một đã được thắp sáng.
“Ôi trời! Mới có một phút mà đã sáng đèn rồi sao?”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Tầng một thường được cho rằng yếu hơn cả nhưng cũng không tới mức này.
Mới có một phút mà anh đã vượt qua thành công.
Người hiểu chuyện thì sẽ cho rằng là do thực lực của Mạc Phong mạnh, còn người không biết thì nghĩ rằng kẻ canh giữ tầng một đúng là để làm cảnh!
Xích Ly cũng đứng bật dậy.
Ông ta nhìn vào trong tòa tháp với vẻ khó tin: “Trời! Chuyện gì vậy ông Lý, đúng là đồ bỏ đi, già thì già mà tới mười phút cũng không kéo dài được sao?”