“Gào–!”
Con Giao Long ngửa mặt lên trời rống lên.
Nó vừa tức lên một cái đã khiến nước trong đầm Bích Thu cuộn sóng, những con sóng dâng cao tận vài mét.
“Lên bờ! Chạy lên mau!”, Mạc Phong hét lên với nhóm người bên cạnh.
Trưởng lão Linh lúc này cũng hét lên:”Mau! Di tản mọi người chạy lên núi đi!”
Ục–!
Nước như một cơn lũ, không ngừng chảy ra từ đầm Bích Thu, ngay lập tức nhấn chìm gò đất trước đó.
“Mẹ kiếp! Lụt rồi, Khương Na, mau sơ tán mọi người đi!”, Mạc Phong lập tức lui sang một bên.
Bạch Doanh lúc này lại lách mình quay đầu chạy đi, Diệm Phi thấy thế vội vàng hét lên: “Bạch Doanh, cô đi đâu vậy?!”
“Mọi người không phải lo cho tôi đâu!”
Nếu như nói cô ấy sợ hãi thì chắc chắn là không phải.
Người ngay cả cái chết cũng coi thường sẽ sợ chuyện này sao? Cô ấy là Thánh nữ, đừng nhìn Bạch Doanh tuổi còn nhỏ, cô ấy là người vô cùng có trách nhiệm.
Giờ phút này rời đi mà không thèm nhìn lại, e rằng có chuyện quan trọng phải làm.
Mạc Phong cũng khiếp vía, chạy nhanh về phía bờ, sức nước quá hung bạo, lập tức nhấn chìm toàn bộ bờ cũ.
“Đừng lo cho Bạch Doanh, cô ấy rất thông minh, sẽ không làm bừa đâu! Đầm Bích Thu này của mấy người rốt cuộc có bao nhiêu nước vậy, sao chảy mãi không hết thế!”
Thông thường, sau khi xả lũ, chắc chắn sẽ không còn nước trong đầm Bích Thu nữa, đầm sẽ sớm khô cạn.
Nhưng giờ đây, mực nước trong đầm Bích Thu vẫn không thay đổi, nhưng nước trong đầm cứ không ngừng chảy ra, cứ thế này, chưa đến hai tiếng thôn làng sẽ bị nhấn chìm hết.
Diệm Phi lúc này cũng khó hiểu lắc đầu: “Chẳng nhẽ lời đồn là thật sao?!”
“Lời đồn gì vậy?!”, Trương Phong vừa phi nước đại vừa nghi ngờ hỏi.
Trưởng lão Phong lúc này mới giải thích: “Nghe nói dưới đầm Bích Thu này có một cái mắt biển, có thể nối thẳng ra biển.
Lượng nước chảy ra không ngừng này hẳn là do phong ấn đã bị phá.
Rất có khả năng lý do tại sao lại có một con Yêu Long ở đây là vì người xưa dùng nó để trấn áp mắt biển, nếu không cái thôn này, mười tám trại Nam Khương, thậm chí toàn bộ Nam Khương sẽ bị nhấn chìm!”
“Mắt biển?! Sao có thể chứ?!”
“Nhìn tình hình này, chỉ có thể là khả năng này thôi! Nếu không chặn được mắt biển thì thế giới bên ngoài cũng sẽ gặp nạn! Nước trong biển sẽ trào ra cho đến khi phía Nam hoàn toàn bị nhấn chìm! Thử nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người chết! “
“…”
Mạc Phong quay đầu lại nhìn, thấy con Giao Long kia đang quấy đảo trong đầm Bích Thu.
“Đ*ch cụ! Mọi người đi trước đi, tôi đi khử nó!”
Trương Phong nhanh chóng nắm lấy cánh tay của anh: “Anh Mạc! Anh điên rồi, bên dưới đều chìm trong nước rồi, hơn nữa nước dữ dội như vậy, làm sao anh đánh được với nó! Chúng ta là con người, không phải thần thánh!”
Khương Na vội vàng đi tới bên cạnh một gốc cây đại thụ, thấy cô ấy vung hai tay lên, hai con rồng nước lập tức từ trong đầm Bích Thu bay lên, nhưng lại bị con Giao Long kia đập tan trong nháy mắt!
Hai tay cô ấy chắp lại, toàn thân phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
“Khương Na! Dừng lại! Dừng lại!”, Diệm Phi kêu lên.
Lúc này, nước ở đầm Bích Thu bắt đầu ngưng tụ lại, trận lũ hỗn loạn trước đó cũng đóng băng.
Nhưng tóc của Khương Na từ từ mất đi vẻ óng ả, từ màu đen biến thành màu trắng!
“Đốt cháy tuổi thọ?!”, Trương Phong nghi ngờ nhìn cô ấy, may mà chỉ có tóc là bạc trắng, khuôn mặt vẫn không sao cả, vẫn là khuôn mặt trẻ con.