Trưởng lão Phong nhân cơ hội đánh lén về phía Hắc Long: “Phong Quyển Tàn Vân!”
Hai vầng sáng một đen một trắng phóng ra như Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng vậy.
Nhưng Hắc Long mới hất đuôi một cái đã hất văng trưởng lão Phong ra ngoài.
Lúc này, cái cổ kia đã ở trước mặt Mạc Phong trong nháy mắt.
“Hoành Quán Bát Phương!”
Vù–!
Đường kiếm đó chém xuống như một ngôi sao rơi, trong giây tiếp theo hai lỗ đỏ thẫm xuất hiện trên cổ con Hắc Long.
“Gào–!”
Hắc Long trực tiếp vọt lên không trung, giơ móng vuốt định tóm lấy Mạc Phong, anh nhảy một cái đã lên đỉnh đầu con Giao Long.
“Muốn chết à!”, Hắc Long thấp giọng hét lên.
Sau đó, bay lên không trung, Mạc Phong biết tính ưa nước của tên này, đoán rằng rằng nó sẽ lao đầu xuống nước một lần nữa.
Nếu như lần trước ở dưới nước Mạc Phong không nắm chặt lấy đầu lưỡi của nó không chịu buông thì nó còn lâu mới chịu ngoi lên khỏi nước, khiến anh không bị chết ngạt dưới nước!
Thế là anh cũng học được cách thông minh, khi nó chưa bay quá cao anh liền nhảy xuống.
Cứ nhảy xuống từ độ cao hơn trăm mét như vậy, lúc đầu anh cũng không ngờ nó lại cao như vậy, cái này cũng khó trách, chỉ trách giờ con Hắc Long phải cao mười đến hai mươi mét, ở độ cao trên trăm mét thì vẫn chỉ là mới bay lên mà thôi.
Có thể sẽ có người nói rằng Hắc Long xuất thế chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng, nhưng chưa chắc đã vậy, bởi vì nếu không có mặt ở đó, ở xa nhìn lại chỉ thấy một lớp sương mù màu xám ở phía xa, ngoại trừ việc nhìn thấy thứ gì đó đang bơi xung quanh trong sương mù thì không thể nhìn thấy gì cả.
Rơi từ độ cao cả trăm mét so với mặt đất, dù có rơi xuống nước vẫn gây tử vong, thậm chí nội thương.
“Mẹ kiếp! Mau đỡ lấy tôi!”, Mạc Phong kêu lên.
Trương Phong cũng thất thểu nhanh chóng chạy tới: “Tới đây tới đây! Bay xuống chỗ tôi đi!”
Khi hắn chuẩn bị kết thủ ấn, liền nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt mình.
Bạch Doanh vung quyền trượng trong tay lên, một làn sóng lập tức cuốn lấy Mạc Phong và đưa anh vào bờ.
“Chăm sóc anh ấy cho tốt!”
Sau khi để lại câu nói này, Bạch Doanh lập tức lao về phía con Hắc Long.
Trương Phong nhanh chóng đỡ anh dậy: “Anh Mạc không sao chứ?”
“Không sao đâu, bị gãy hai cái xương sườn thôi.
Lúc trước tôi bị nó đánh trúng, suýt thì chết trong tay nó!”, anh thở ra một hơi dài rồi bất lực nói: “Mọi người mau đi giúp Bạch Doanh đi, con này mạnh hơn trước nhiều rồi! Không biết sao mưa càng ngày càng lớn! Nếu trời cứ mưa như thế này, e rằng bên ngoài Nam Khương sẽ bị nhấn chìm mất!”
“Đã ngập không ít rồi.
Mưa cứ to dần lại thêm nước từ đầm Bích Thu không ngừng chảy ra, Nam Khương sẽ biến thành biển trong vòng chưa đầy một ngày rưỡi nữa, một số quốc gia nhỏ xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng!”, Diệm Phi lúc này cũng bất lực thở dài nói: “Nhưng đừng lo, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Lần cuối cùng xảy ra là ở một ngàn năm trước, cũng được Thánh nữ đời trước đó trấn áp!”
Khương Na cũng gật đầu: “Bạch Doanh là Thánh nữ, hẳn là đã từng nghe nói về cách thu phục Yêu Long ở đầm Bích Thu, mọi người nên tin tưởng cô ấy! Bởi vì Thánh nữ nào cũng có dòng máu hậu duệ của Nữ Oa, cho nên khả năng vượt xa những người bình thường!”
Khương Na lúc này đã rất yếu rồi, cô ấy thực sự đã cố gắng hết sức, cho dù bước đi cũng phải có người đỡ.
“Cô đã thế này rồi còn không chịu nghỉ ngơi đi à?”, Mạc Phong quay đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy khẽ lắc đầu: “Nghỉ ngơi? Người bị hại ở khắp nơi, tôi sao có thể nghỉ ngơi được chứ?”
Mạc Phong nằm dưới đất còn đang suy nghĩ miên man, nhưng vừa động đậy, cơ thể như muốn vỡ ra từng mảnh vậy.
“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ trị liệu cho anh!”, Diệm Phi thấy anh sắp đứng dậy, liền đè anh xuống: “Đừng nhúc nhích, không muốn sống nữa à?”
Anh bị thương như thế này chẳng phải là còn nghiêm trọng hơn trưởng lão Phong bị Hắc Long dùng đuôi đánh bay đi sao?