Sau khi phá tan Ngũ Hành Trận, Hắc Long hung hăng muốn rời đi, thuận theo dòng nước đi đến những nơi khác, nếu để nó rời đi thì quả là hay, đến nơi khác có mà phá nát chỗ người ta ra à.
Bây giờ muốn chạy trốn cho thấy trong thâm tâm con Hắc Long này đang sợ hãi, có thể nó đã không khống chế được sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể nữa, cho nên muốn mau chóng rời khỏi đây, tìm một nơi chuyên tâm tu luyện.
Nếu đã như vậy thì càng không thể để nó rời đi, chẳng may để nó tiêu hóa hết sức mạnh trong cơ thể nó, chẳng phải sau này sẽ càng khó phong ấn hơn sao?
Bạch Doanh cầm quyền trượng trong tay, cơ thể cô ấy hóa thành một luồng sáng trắng lao về phía Hắc Long.
Cô ấy vung quyền trượng lên, ngay lập tức có ánh sáng trắng bao quanh con Hắc Long.
Rõ ràng là ở trong kết giới được giăng ra, nhưng con Hắc Long lại cứ liều mạng đâm vào kết giới có ánh sáng trắng, từ xa nhìn lại chỉ thấy trong màn sương xám có một bóng đen đang bơi lội tung tăng.
Nếu không tận mắt chứng kiến, nhiều người sẽ nghĩ rằng đó là cơn lốc xoáy xảy ra khi mưa lớn, hoặc một cơn lốc được hình thành bởi sự chênh lệch áp suất không khí.
Nam Khương mấy tháng nay không mưa, đã hạn hán lâu ngày, lần này mưa to đến kinh ngạc, ba tòa tháp đã bị nhấn chìm một nửa.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy nước dâng lên hơn mười mét, cứ như thế này thì không tới nửa ngày nữa ba tòa tháp có thể bị nhấn chìm hoàn toàn.
Trong trường hợp đó, tất cả những người trong tòa tháp sẽ chết, hơn nữa tất cả mọi người đều chen chúc ở trên tầng bốn.
Bây giờ ngay cả tầng bốn cũng đã bị ngập, tòa tháp nhỏ có hàng trăm người chen lấn bên trong.
Việc một số người mặc kệ tính mạng của những người khác để tồn tại là điều không thể tránh khỏi.
“Chết tiệt, lão già! Lão đã sống hơn bảy mươi tuổi rồi, còn bon chen cái gì! Có tin tôi ném lão xuống dưới không!”
Tầng năm, sáu và bảy chật kín người, cầu thang đi lên tầng bốn cũng có mấy chục người đang chen chúc, không lên được.
Nếu nước dâng lên cao hơn nữa sẽ ngập đến chỗ họ, ai cũng liều mình chen lên, đây vốn dĩ là ngôi tháp cổ, có thể chống chọi/ chứa chấp được với nhiều người như vậy đã không dễ dàng gì rồi.
Ông lão lảo đảo đứng dậy, cũng chen lên cầu thang, vì nước đã ngập đến thắt lưng, chỉ cần chưa đầy một tiếng đồng hồ là có thể nhấn chìm tất cả mọi người.
“Để cho tôi lên! Tôi muốn đi lên, nước sắp ngập ngang thắt lưng rồi!”
Nhưng tên thanh niên đã đá bay ông lão ra ngoài: “He he, lão muốn sống chả nhẽ chúng tôi không muốn sống à, lão cút đi! Đã sống già đến như vậy rồi, thì nên nhường cơ hội lại cho chúng tôi đi, đồ khọm, coi như tích đức đi!”
Nói rồi hắn đạp ông lão xuống dưới nước, tuy rằng là ở trong tháp, nhưng dòng chảy rất xiết, trong nháy mắt đã cuốn ông lão đi mất.
Mấy người trẻ nhìn nhau không khỏi cười đểu: “Già rồi thì nên đóng góp cho lớp trẻ, chúng tôi còn sống thì Nam Khương còn sống, già yếu bệnh tật thì nên chết đi, nếu không chúng ta sẽ không thể chạy thoát được!”
Nói xong những người này đi lên các tầng trên, ngoại trừ các thiếu nữ xinh đẹp, họ ném tất cả những người già yếu, bệnh tật, tàn tật xuống dưới.
Trong những tòa tháp này, năm vị đại trưởng lão đều đã rời đi.
Thánh nữ, đại tế ti, thiếu tư mệnh, đại tư mệnh cùng những nhân vật chủ chốt khác cũng đang xử lý chuyện ở phía trước, không có ai phụ trách người trong tòa tháp hết.
Vì vậy, mấy thanh niên cường tráng một tí đang xưng vương tranh bá ở đây, không có hổ thì khỉ xưng vương đây mà!
Đột nhiên, dòng nước chảy xiết cuốn theo cả một đám người, tiếng kêu cứu khắp nơi.
Thanh niên trong ba tòa tháp đều vứt bỏ những người già yếu, bệnh tật, tàn tật, chỉ còn lại một số người đẹp trẻ trung, cùng mấy thanh niên cường tráng.