Vưu Giai Hàng cũng biết trước đây mình đã làm nhiều chuyện xấu với bố nuôi nên cũng cúi đầu không dám hó hé.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc dài này, anh ấy rất thanh tú, tao nhã, nhìn không giống một vị cao thủ.
“Anh là đại tế ti của Nam Khương à?! Tại sao giờ mới tới?!”
U Mộng quay đầu lại khẽ liếc anh một cái: “Nếu bị thương thì tránh sang một bên, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được!”
“…”
Ngông cuồng!
Mọi người vẫn luôn nói Mạc Phong ngông cuồng, cho đến hôm nay có thể nói là anh đã tìm được tri kỷ, đối thủ!
“Anh …! Thái độ gì vậy!”, anh siết chặt nắm tay hét lên.
Diệm Phi vội vàng kéo tay áo Mạc Phong, ra dấu im lặng: “Suỵt, đừng nói nữa, anh ta tính tình như vậy đấy, không coi ai ra gì.
Trước đó anh ta một mực bế quan luyện công, năm trưởng lão đặc biệt mời anh ta ra đây đấy, cho nên vẫn còn đang giận!”
“Anh ta giận à, tôi còn đang điên người lên đây, vì Nam Khương của các người, người của tôi bỏ ra ít công sức lắm à?, Mạc Phong cũng nóng nảy hừ lạnh.
Cắm kiếm xuống mặt đất hừ lạnh một tiếng, khoanh chân ngồi hồi lâu, Trương Phong ngoắc ngoắc tay: “Được rồi, nếu tên này giỏi thế, vậy thì chúng ta đừng làm nữa!”
“Anh Mạc chắc là không giúp nữa rồi đúng không?!”, Trương Phong thăm dò hỏi.
Nhưng lại bị anh lườm cho một cái, sợ hãi đến mức không dám nói lại lời nào, lặng lẽ ngồi bên cạnh hóng hớt.
Mặc dù con Hắc Long đã bị lấy mất Hỏa Linh Châu, nhưng nó không hề trở lại hình dáng ban đầu, cho thấy rằng nó độ kiếp thành rồng hoàn toàn không nhờ vào Hỏa Linh Châu này, mà quan trọng hơn, sau khi tu luyện ngàn năm, nó đã đạt đến một một cảnh giới nhất định.
U Mộng tay chắp sau lưng đi về phía Hắc Long, hừ lạnh: “Ở lại đầm Bích Thu canh giữ mắt biển không tốt hay sao? Cứ phải ra ngoài tìm cái chết làm gì?”
“Ha ha, một tên nhắt ranh miệng còn hôi sữa mà dám hống hách với ta như vậy? Năm đó bao nhiêu cao thủ Nam Khương của các ngươi ta còn chẳng coi là cái đinh gì, huống hồ giờ chỉ có mỗi mình ngươi?”, Hắc Long thở phì phò, khinh bỉ cười đáp.
Đột nhiên U Mộng búng tay một cái, nước mưa bỗng dừng lại trên không trung.
Anh phất tay cái nữa, những giọt mưa đang rơi xuống biến thành nhũ băng sắc nhọn.
“Bạo Vũ Lê Hoa Kim!”
Rầm rầm!
Hàng chục nghìn nhũ băng xé gió lao về phía Hắc Long.
Có một nhũ băng chỉ sượt nhẹ qua một cái cây lớn, thân cây lập tức bị chẻ làm đôi.
Cho dù Hắc Long có mình đồng da sắt cũng không chống lại được cuộc tấn công như vũ bão này.
“Ái!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Xem ra Hắc Long đã bị chiêu Bạo Vũ Lê Hoa Kim của U Mộng làm bị thương rồi.
Nước bên dưới bắn lên tung tóe cao tới hàng mét.
Sau khi tung ra hàng loạt chiêu thức, U Mộng mới đạp nước đi về phía bờ.
“Quá yếu! Một thứ yếu ớt như vậy mà cũng không đối phó nổi, thảo nào cả Nam Khương bị tên Xích Ly đó làm loạn cả lên!”, U Mộng hai tay chắp sau lưng trầm giọng nói.
Dáng vẻ chắp tay sau lưng của U Mộng thật giống như lãnh đạo cấp cao xuống thị sát.
Thậm chí đến cả chủ tịch tập đoàn lớn cũng không oai bằng anh ấy.
Mạc Phong khoanh tay trước ngực hừ lạnh đáp: “Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về, đắc ý sớm làm gì?