Người Chồng Máu Lạnh

“Trên tầng hai biệt thự họ Lê, có một phòng bí mật, không biết cô có biết không? Nhưng…” Nói tới đây, Trữ San nợ nụ cười, nụ cười thật xinh đẹp, “Tôi khuyên cô không nên biết thì tốt hơn bằng không…” Trữ San không nói gì, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út, màu sắc thật đẹp, cái này vốn thuộc về cô. “Ai, thật đáng tiếc, cái này đã bị cô đeo qua, dơ bẩn,” Cô tiếc nuối nói. Ánh mắt Tô Lạc trong chớp mắt liền ngập nước nhưng lại không hề chảy xuống, cô cố gắng chịu đựng, hai bàn tay đan chặt vào nhau lại không thể ngăn được sự đau đớn đang tràn ra trong tim. Trữ San quay người lại, vô cùng tao nhã, cô kéo chiếc nhẫn ra, cầm trên tay, “Cô muốn sao, vậy tôi cho cô, cái này tôi vốn không cần.” Cô nở nụ cười thật đẹp, nhưng không thể ngăn được sự độc ác hiện rõ trên mặt. Tô Lạc thẫn thờ đưa tay ra, cô ấy không cần nhưng cô cần, cô ấy coi như cỏ rác còn đối với cô nó chính là thứ quý giá nhất. Trữ San cười lạnh, ngón tay khẽ bắn nhẹ, chiếc nhẫn nhỏ từ tay cô rơi xuống… Sau đó, cứ như làm trò trước mặt bọn họ, rơi xuống dưới đất keng một tiểng rồi lăn đi, có thể lăn xuống cống thoát nước, cũng có thể ở trên sàn nhà, nhưng tất cả đều là bóng tối. “Nhẫn của tôi…” Môi Tô Lạc run lên, cảm giác ngón tay áp út đau tới trái tim, sự đau đớn tột cũng này cứ đeo bám cô, cô đi qua, ngồi xổm xuống, muốn đi tìm nhẫn của mình, không nhìn thấy nó, không tìm dược nó, cảm giác tim mình ngừng đập, ánh mắt vô hồn, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt rồi rơi xuống bàn tay lạnh giá của cô. “A, xin lỗi, tôi lỡ tay,” Trữ San thoải mái đứng nhìn rồi cười, cười thật ác độc, lời xin lỗi chính là vô nghĩa, cô chính là cố ý, Trữ San cô không chiếm được thì người khác đừng hòng chiếm được. Cô không chiếm được vậy cô sẽ phá hủy đi tất cả. Chiếc nhẫn kia vốn là của cô lại bị người khác đeo rồi, cô không thích nữa, thật bẩn. “Vì sao…” Tô Lạc đứng lên, ánh mắt ngập nước, “Vì sao cô phải làm như vậy, cô cho họ là gì, cô muốn thì cô giành lấy, cô không cần thì cô vứt bỏ, họ là con người, họ có cảm tính, không phải đồ chơi của cô, tình cảm có thể tùy tiện như vậy sao? Cô biết không? Cô là một cô gái xinh đẹp nhất nhưng trái tim cô lại xấu xí nhất.” Sắc mặt Trữ San càng ngày càng khó coi, đây là lần đầu tiên có người dám nói cô như thế, từ nhỏ tới lớn, cô chính là thiên kim tiểu thư luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, cho tới giờ chỉ có ca tụng, tán thưởng, hâm mộ, bây giờ lại có người bảo cô xấu xí, hơn nữa lại là người mà cô ghét nhất. “Câm miệng, Tô Tử Lạc, kẻ ngu ngốc này, cô cho tôi là ai, cô dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ tôi, cô đối với Húc bất quá cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.” Tô Lạc nghe thấy hai chữ quân cờ, cả người lặng đi, cô cố gắng đứng vững nhìn Trữ San, cô cười, đúng vậy, cô cái gì cũng không phải, nhưng cô có cái mà cô ấy không có, Tô Lạc chưa bao giờ làm điều xấu xa, cô không hề có cảm giác mình là kẻ thấp kém, nếu có thể chọn, cô vẫn chọn trở thành Tô Tử Lạc, không hề muốn trở thành một cô gái trong ngoài không đồng nhất. Ánh mắt thông cảm lại có chút mỉa mai khiến Trữ San không thể chịu đươc. Cô ta dựa vào cái gì mà cười cô, cũng không xem lại chính bản thân mình, chỉ là một vai hề mà thôi. Xa xa, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, tiếng bước chân này đối với cô quá quen thuộc. Trữ San lấy lại bình tĩnh, cô đi tới trước mặt Tô Lạc, cầm lên một chiếc cốc, đưa ngón tay chạm nhẹ vào nước trong cốc, đôi môi cong lên, Tô Lạc, muốn đấu với cô sao, thật đúng là không biết tự lượng sức mình. “Chúng ta cùng chơi một trò chơi, để xme, hắn chọn ai…” Cô ghé sát vào tai Tô Lạc, môi đỏ khẽ hé, dường như có một trần gió thổi qua… “A…” Hai cô gái cùng kêu lên một lúc… Tiếng bước chân ngoài cửa ngày một nhanh hơn, giọng nói cũng có chút gấp gáp. “Trữ San,” giọng nói trầm ổn truyền tới, nháy mắt một thân ảnh màu đen đi vào gian phòng trà, ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, dừng lại tại nước mắt trên mặt Trữ San, cô khẽ cắn môi dưới, hòa với nước mắt thật động lòng người. “Húc… Em đau quá…” Cô cầm lấy tay mình, run rẩy nói. “Trữ San, em làm sao vậy?” Duệ Húc bước nhanh tới, trong mắt hắn, chỉ còn Trữ San, hắn không hề nhìn thấy còn một gái cúi đầu đứng đó. “Húc,” Trữ San nhào vào lòng Duệ Húc, một ngón tay bị nước nóng dội vào đỏ lên, cô lại cắn cắn môi dưới, lại không nói gì, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, dễ dàng khiến cho người khác nhìn ra, cô lúc này đang rất oan ức, vẻ mặt hắn lo lắng khồng phải là giả, bởi vì cốc nước nóng vẫn còn đó và nó rất nóng. Duệ Húc cúi đầu thấy được một gương mặt buồn bã thì ánh mắt khẽ nhíu lại. “Tô Tử Lạc, cô làm cái gì vậy?” Giọng nói hắn trở lên lãnh khốc chưa từng có, giống như một chiếc châm nhọn, cứ như vậy đâm vào tim Tô Lạc. Tô Lạc đưa hai tay về sau lưng, đôi môi trắng nhợt khẽ run lên, cô không hề giải thích gì, cũng không biết mình cần giải thích cái gì, hắn cái gì cũng không hỏi cũng đã định tội cho cô rồi, ở trong mắt hắn, Tô Lạc thực sự là người làm những việc này sao? Cho tới bây giờ hắn cũng không hề tin tưởng cô, cho tới bây giờ đều không hề tin cô sao? “Tô Tử Lạc, tôi thật quá xem thường cô rồi, hóa ra, cô lại giấu nghề như thế sao,” cô không nói, càng khiến hắn xác định cô đãm làm gì với Trữ San, hắn cầm lên một cốc nước, độ ấm vừa phải đủ để làm nóng tay hắn. Ngón tay hắn dùng sức nắm chặt, tay kia ôm cô gái mảnh mai trong lòng. Bỗng nhiên, tay hắn giơ lên, giọng nói Tô Lạc như bị nghẹn ở cổ, cô không dám tin mở to mắt, cả người run lên, mảng áo trước ngực cô đẫm nước, nước không ngừng chảy xuống, không ai nhìn thấy làn da cô, ngày một hồng lên, đó là nước sôi, là nước dôi, hắn thật sự hất nước vào người cô… Thật sự làm như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận