Edit: Ốc Sên“Cái gì bẩn, đồđáng ghét, nói rõ cho tôi xem,” Y Mĩ Lăng đứng lên, lần trước cô gái này làm rất nhiều thứ với cô, cô còn chưa tính, bây giờ tốt rồi, còn không xem cô vào mắt, chán ghét giống hệt Hà Duyên kia.“Sàn nhà bẩn,” Tô Lạc thu hồi tầm mắt, nhìn mấy bát đũa trên bàn, a cô khát nước quá.Côđi vào trong phòng bếp, khi côđi ra, trên tay cầm một cốc sữa, đặt trên mặt bàn.Mĩ Lăng liếm chút môi, đột nhiên bản thân cũng cảm thấy có chút khát, nói như vậy sao không thể khát chứ, cô chính làđang khát nước. Cô nghêng ngang đi tới, cầm cốc sữa lên, khiêu khích nhìn thoáng qua Tô Lạc, cúi đầu uống.“Xin lỗi, cô gái này, cốc sữa này tôi đã uống rồi, cô thực sự muốn uống sao?” Tô Lạc ngẩng đầu nhìn Mĩ Lăng, ánh mắt trong suốt, lúc này lại có chút sắc bén, không biết có phải do ở cạnh Duệ Húc một thời gian dài, dường nhưở trên phương diện này càng ngày càng giống nhau.Mĩ Lăng vội vàng đặt cốc sữa xuống, ánh mắt chán ghét nhìn Tô Lạc, may mà cô chưa kịp uống, nếu không đã gián tiếp chạm môi cô ta rồi, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.Tô Lạc đứng lên, cầm cốc sữa lên, sau đóđi tới thùng rác trong phòng, buông tay, chiếc cốc còn đầy sữa, đều bị ném vào thùng rác.“Bẩn, không thể uống,… “Cô nói rất nhỏ nhẹ cũng đủđể Mĩ Lăng nghe rõ.“Cô thật quáđáng…” Mĩ Lăng bước lên, cảm giác cóánh mắt lạnh lẽo trên người cô, cô quay đầu, đúng lúc thấy gương mặt lạnh băng của Duệ Húc, hắn đứng trên tầng nhìn họ chằm chằm, ánh mắt kia vô cùng lạnh lẽo.“Húc…” Mĩ Lăng vội thu lại vẻ mặt ác độc của mình, lại biến hóa thành một cô gái dịu dàng động lòng người, lúc này, cô bất chấp tức giận, bất chấp Tô Lạc, hiện tại trong lòng cô, cũng chỉ có Duệ Húc là quan trọng nhất, có hắn, thù gì cô cũng có thể báo, có thể bắt nạt bất kì ai.Tiếng giày cao gót giẫm lên cầu thang, khiến cho căn nhà vốn luôn tĩnh lặng lại phát ra âm thanh chói tai.Cánh cửa kia rầm một tiếng đóng lại, Tô Lạc lại đi vào trong bếp, lại lấy một cốc sữa khác, cô uống từngg ngụm nhỏ, nó cũng giống như bát cơm kia chẳng chút hương vị, hàng lông mi dài khẽđông, mọi thứ trước mặt trở nên mờ mịt.Cô khẽ chớp mắt, lại uống một ngụm sữa, mặc cho suy nghĩ biến thành nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng chỉ có hàng lông mi dài khẽ run, giống như cánh bướm, giữa cuộc sống, cố gắng để bay đi.Trong bóng đêm, một ánh sáng lóe lên, nhưng cũng theo ánh mắt cô dần dần biến mất.Ban đêm, Tô Lạc khẽ thu bờ vai lại, chiếc bàn trước cạnh côđầy bản vẽ, không biết có phải do tâm tình không tốt, công việc của cô so với trước nhiều hơn rất nhiều, nếu có thể, cô thực sự muốn, có một kì nghỉ dài hạn.Chỉ là…. Cô nhẹ cắn bờ môi, trên môi xuất hiện dấu răng, côđứng lên, dùng sức mở cửa, ngoài cửa, tiếng phụ nữ truyền đến như heo bị chọc tiết.Một nam một nữa ở trong phòng, nữa đêm còn phát ra âm thanh như vậy, kẻ ngu cũng có thể biết họđang làm cái gì?Côđứng ở cửa, đặt tay lên cánh cửa, bang bang bang, tiếng đập cửa truyền tới.Côđứng ởđó, chờ người bên trong ra mở cửa, cửa mở ra, Duệ Húc mặc một bộđồ ngủđứng trước mặt cô, mấy nút áo cũng bị cởi ra, lỏng lẻo ôm lấy cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữở trên giường, trên đất còn có quần áo của phụ nữ, thậm chí làáo con, cô có thểđoán ra, người phụ kia bây giờ nhất định đang trần như nhộng nằm ở trên giường.“Em tới đây làm gì?” Duệ Húc dùng sức nắm tay lại, dường nhưđang nhẫn nại điều gìđó.Tô Lạc đưa tay ra, kéo chiếc áo trên người hắn lại, cô không muốn để cô gái khác nhìn thấy, “Anh và cô ta nói nhỏ thôi, em không thể ngủđược, em đang mệt chết lên được, cóđược không?” Giọng nói của cô có chút yếu ớt, đều nghe rõ sự mệt mỏi ở trong đó.Ánh mắt Duệ Húc u ám, môi hắn khẽ nhếch lên, hắn gạt tay Tô Lạc ra, không ai biết ngón tay của hắn lạnh lẽo, run rẩy và cũng không còn chút sức lực nào.“Nếu, em ngại ầm ĩ, có thể rời đi, em có thể về nước Anh, quay vềđó tìm Thiếu Triết, tin rằng, nơi đó rất yên tĩnh, hợp với em.”Tiếp đó là tiếng đóng cửa thật lớn, Tô Lạc vẫn đứng ởđó, mà người phụ nữ bên trọng, tiếng kêu gào còn to hơn, thật sự như con heo bị chọc tiết, không có chút cảm xúc gì.Tô Lạc đứng ở cửa, cố gắng mở to hai mắt, khóe mắt côươn ướt, cuối cùng từng giọt nước mắt lăn dàu xuống, tan vỡ trong không khí.Đêm nay, không biết có bao nhiêu người sẽ không ngủ.Khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, Tô Lạc mới ngồi dậy, quần áo vẫn như cũ, cô chưa thay, có lẽ vì khóc quá nhiều, cũng vì quá mệt mỏi, đôi mắt cô sưng lên, không chút thần thái, ánh măt luôn trong trẻo cũng trở nên mơ hồ.Cô mở cửa, buổi sáng có lẽ là thời gian yên tĩnh nhất ởđây, côđi tới cầu thang, thất thần nhìn cánh cửa đang đóng, bọn họđãởđây cảđêm, cô dựa vào cầu thang, cô muốn biết khi nào thì họ mới chịu ra.Không biết đợi bao lâu, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, dường nhưđã quên mất thời gian trôi qua, ánh nắng đã chiếu qua cửa sổ vào nhà, mà hắn vẫn chưa ra.Kẹt, cánh cửa mở ra, Tô Lạc ngước mắt lên, một đôi giàu màu bạc bước tới trước mặt cô.Mĩ Lăng vuốt vuốt mái tóc mình, ánh mắt xinh đẹp nhìn Tô Lạc, đáng tiếc, Tô Lạc cũng chỉ là một người phụ nữ, ánh mắt của cô chiếu thẳng qua Mĩ Lăng, nhìn vào cánh cửa đang đóng kia.“A, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là quản gia, sao vậy, cô cũng sẽ không nghĩ tới vị trí bà Lê chứ, đáng tiếc, vị trí này cô vĩnh viễn không thể ngồi được đâu.” Mĩ Lăng ghé sát vào người Tô Lạc, ánh mắt đắc ý.