H&N forver love
Diệp Tử Hàn mỉm cười, giọng trầm thấp lại ấm áp vang lên:" Forver love mãi mãi một tình yêu, rất mong những ai đeo cặp nhẫn cưới này, cũng sẽ mãi mãi bên nhau.
"
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, Diệp Tử Hàn đi về chỗ ngồi, nắm lấy tay Trương Tiểu Nặc.
" Cảm ơn những lời chân thành và chúc phúc của Diệp tổng.
Để nối tiếp chương trình, mời mọi người nghe bài hát biểu diễn của cô Hứa Tĩnh.
"
Hứa Tĩnh đứng trên sân khấu cầm lấy micro, khi giọng hát vừa cất lời tất cả mọi người đều hoan hô, đặc biệt là những người đàn ông, như con sói muốn ăn thịt con mồi.
Đường Noãn dựa đầu vào vai Lăng Thiếu Phong, nghe giọng hát ngọt ngào ấy không kiềm được say mê.
H&N forver love, Hàn và Nặc mãi mãi một tình yêu?
Đường Noãn liếc mắt nhìn cô bạn, cảm nhận được sự do dự, rối loạn trong đôi mắt ấy.
" Diệp Tử Hàn cũng được lắm chứ.
"
Lăng Thiếu Phong mỉm cười gian ác, ôm lấy eo Đường Noãn khiến cơ thể hai người càng thêm thân mật.
" Cô dám khen người đàn ông khác trước mặt bạn trai mình sao? Tôi còn tốt hơn chú ta gấp ngàn lần."
Đưa tay sờ lên gương mặt dày nhiều tầng kia, khinh bỉ: Đẹp, anh không với tới, giàu, anh ngang tầm anh ta, lãng mạn thì anh không tới một góc.
Anh ta dùng tên sản phẩm mới để chứng tỏ tình yêu của mình.
Còn anh, ai đi cua gái mời đi ăn mà bắt con gái người ta trả tiền? "
Lăng Thiếu Phong nhìn gương mặt hứng phấn đem anh ra so sánh không nhịn được hôn xuống cái miệng nhỏ ấy.
Sững người, Đường Noãn tròn cả mắt, khi phản ứng kịp anh đã rời khỏi đôi môi cô.
Phút chốc mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, ngồi cách xa anh ra nhưng lại bị ôm lại.
Lăng Thiếu Phong nhìn cô ngốc trong ngực mình không nhịn được cười, trang điểm lên cũng khá giống con gái.
" Chúc mừng cô, đã lọt vào mắt của tôi.
"
Hoàn toàn không tin được những lời anh vừa nói, Đường Noãn không kiêng nể nhéo eo anh một cái thật mạnh.
" Nhưng anh lại không lọt vào mắt của tôi.
Hừ!
Buổi tiệc kết thúc, Diệp Tử Hàn lái xe đưa cô về nhà, suốt quãng đường không ai nói một lời.
Khi chiếc xe dừng ở cửa, Trương Tiểu Nặc không nhìn lấy anh một lần, trực tiếp chạy lên lầu.
Nhìn bóng lưng vội vã ấy, trong lòng dâng lên nhiều cảm giác khó tả.
Trương Tiểu Nặc mở tủ lấy quần áo ngủ, tiếng mở cửa truyền đến.
" Buổi tiệc khi nãy, như thế nào? "
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ biết gục đầu xuống:" Không tệ.
"
" H&N là...!"
Dường như biết anh muốn nói gì, Trương Tiểu Nặc lập tức chặn họng, mỉm cười:" Có chuyện gì để mai nói, em mệt rồi.
"
Lần này Diệp Tử Hàn thật sự tức giận, anh đi tới nắm chặt cổ tay cô nhưng cô rút ra, dù biết đau nhưng cô vẫn cố gắng rút tay ra khỏi anh.
" H&N là tên sản phẩm, em biết mà.
"
Vẫn là nụ cười miễng cưỡng này, anh mỉm cười chua xót: Tên sản phẩm? Cuối cùng là em không hiểu hay không muốn hiểu?"
Lòng cô chợt rối loạn, tránh né ánh mắt của anh.
Đáng sợ nhất trong mối tình không phải là những lời nói tuyệt tình, những lời giả dối mà chính là sự im lặng, im lặng.
" Cuối cùng, em gả cho tôi vì cái gì? Vì tiền? Vị trí Diệp phu nhân? "
Đôi tay buông thõng xuống như không sức lực, cả người toát lên sự lạnh lùng nhưng khi trái tim anh đau, cô đâu hay.
Trong giây phút anh xoay người, nước mắt Trương Tiểu Nặc rơi xuống.
Như một tượng hình đứng yên không nhúc nhích, chỉ có giọt lệ đang rơi, không ngừng chảy xuống.
H&N forver love ư?
Chiếc cửa vừa đóng lại đột nhiên mở tung ra, Diệp Tử Hàn đi tới ôm chặt lấy cô.
Dịu dàng hôn lên trán:" Không muốn nói thì không nói, chỉ cần em chịu ở bên cạnh tôi.
"
Dứt lời, anh rút chiếc nhẫn từ trong túi quần đeo lên ngón tay cô, bá đạo, hung bạo hôn lên đôi môi anh đào ấy.
Hai người triền miên hôn lấy đối phương không buông, dùng hạnh động để nói lên lời yêu mà giấu sâu tận đáy lòng.
Diệp Tử Hàn chỉ biết nếu như đêm nay anh rời khỏi căn nhà này, khoảng cách hai người sẽ ngày càng xa, anh thật sự sợ sẽ mất cô, mất cô mãi mãi.
So với việc mất đi cô, lý do cũng không còn quan trọng.
°°°
Mặt trời nhô cao, Trương Tiểu Nặc cố gắng chịu đựng sự nhức mỏi trong cơ thể, không ngừng rửa ly.
" Diệp Tử Hàn cũng không tệ a! H&N forver love, tên rất đẹp.
Khi nghe anh ta nói ra tên sản phẩm là H&N, tớ đã biết cậu chọn đúng người rồi.
"
Trương Tiểu Nặc mỉm cười, cô xoay người nhìn Đường Noãn, có chút chua xót: Lúc anh ta nói ra những lời ấy, trái tim tớ chợt rung động.
Trong giây phút đó, trái tim tớ thật sự rung động, rất muốn rất muốn chạy lên ôm lấy anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy...!"
Giọng nói cô lạc đi, Trương Tiểu Nặc không dám cuối đầu xuống, chỉ sợ nước mắt lại tuôn trào.
Đường Noãn cầm lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe:" Nặc Nặc, buông xuống đi, được không? Quá khứ đó tuy rất tốt, rất đẹp nhưng nó đã qua rồi...!"
Giọt lệ không nghe lời mà rơi xuống:" Trương Tiểu Nặc, không phải cậu không buông được mà là cậu không muốn buông, không hề muốn buông...!".