Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn, nhận lấy ly nước từ Đường Noãn.
Uống một hơi hết ly nước, Trương Tiểu Nặc thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng: Tớ tới nhà Jiame.
"
Đường Noãn chợt siết chặt cánh tay Trương Tiểu Nặc, vẻ mặt không khỏi hưng phấn.
" Người đàn ông ngoại quốc ở Hà Lan sao?! "
Trương Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, xung quanh chỉ có tiếng cười thấp thoáng của Đường Noãn.
Khóe môi vừa nâng lên liền cảm thấy vòng eo bị ai đó siết chặt lại, cả người cô bị một lực kéo qua, trong chớp mắt đã nằm trong vòng ngực quen thuộc.
Diệp Tử Hàn thật sự không coi ai ra gì, không khách khí cúi đầu xuống cắn nhẹ lên tai cô.
Trương Tiểu Nặc có phần bất ngờ, đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã buông cô ra.
Ánh mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhẹ giọng lên tiếng:" Sao thế? "
" Thế nào là thế nào? "
Diệp Tử Hàn trả lời một cách không bằng lòng, dường như muốn nổi giận.
Cảm nhận được ánh mắt của hai người đối diện đang nhìn mình, Trương Tiểu Nặc mím chặt môi nhỏ, tâm tư chuyển dời sang các món ăn trên bàn, rất nhanh liền lãng quên Diệp Tử Hàn.
Trong bữa ăn, hai cô gái vui vẻ ăn uống và bàn tán những chuyện thường ngày.
Trong khi đó, hai chàng trai thì hầm hực không vui, sắc mặt cũng không tốt.
Buổi ăn kết thúc trong sự no nê, mỗi người tự lái xe về nhà.
Lăng Thiếu Phong đưa Đường Noãn trở về, nhưng hôm nay anh lại rất kì lạ.
Mở cửa ghế phụ cho cô, chờ cô nịch chặt dây an toàn mới bắt đầu di chuyển, còn lái rất chậm, rất an toàn.
Đường Noãn không khỏi nhìn anh suy ngẫm, khóe môi khẽ nhếch lên.
Suốt đoạn đường dài anh đều im lặng.
Mặc cô cố gắng tiếp chuyện nhưng câu trả lời của anh cũng chỉ là:" Ừ, ờ, ok.
"
Cho đến khi chiếc xe dừng hẳn ở tầng lầu cũ, hai người vẫn không thể tiếp chuyện một cách đàng hoàng.
Đường Noãn tháo dây an toàn ra, không thèm nhìn lấy Lăng Thiếu Phong.
Muốn mở cửa đi xuống thì phát hiện đã bị khóa.
" Lăng Thiếu Phong, tới nhà rồi.
"
Người đàn ông trong xe rút cuộc cũng không chịu nỗi lên tiếng:" Em quen người ngoại quốc Jiame kia sao? "
Đường Noãn khẽ nhíu mày, nhớ lại gương mặt tỏa nắng và thân hình cường tráng kia thì không nhịn được mỉm cười ngọt ngào: Chỉ gặp qua trong điện thoại.
"
Lăng Thiếu Phong mím chặt môi, nụ cười ấy chói mắt đến khó chịu.
Cô chưa bao giờ đối với anh cười tươi như thế.
Trong lòng cô, anh còn không bằng một người qua đường sao?
Lăng Thiếu Phong nhấn nút để có thể mở cửa xe ra, vẻ mặt lạnh lùng:" Xuống xe.
"
Đường Noãn bỉu môi, chậm rãi đi xuống xe.
Chỉ mới đi được một bước chân thì chiếc xe đã lao vút đi trên con đường dài.
Hừ.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Đường Noãn lấy điện thoại ra mở trang web chat lên.
Đập vào mắt là tấm ảnh cô gái xinh đẹp, ngũ quan rõ nét, thùy mị, thân hình nhỏ bé có phần yếu ớt, tạo cho người khác một cảm giác muốn che chở, bảo vệ.
Bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, một dòng chữ nhỏ chưa kịp gửi đi thì Trương Tiểu Nặc đã gọi tới.
" Người đó là ai thế? "
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, Đường Noãn bước từng bước trên cầu thang dài không hồi kết, có lẽ phải đổi chỗ ở rồi.
" Cô gái kia là người Jiame thầm thích, tháng này là hắn ta về Thượng Hải nhưng vì cô gái ấy nên đã ở lại Hà Lan, ngượng mộ a!"
Đường Noãn vô thức mỉm cười, nếu người cô gái ấy đồng ý, đây nhất định sẽ là một mối tình đẹp.
Làm thế nào có thể kiếm được một chàng trai vì bạn mà ở lại một thành phố xa lạ, vì bạn mà làm tất cả.
" Không biết tới khi nào...!tớ mới được như vậy nhỉ? "
Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, đột nhiên truyền đến tiếng thốt của Trương Tiểu Nặc và tiếng cười của Diệp Tử Hàn.
" Alo? "
Đường Noãn nhìn cuộc gọi đã tắt, ấn đường khẽ nheo lại.
Một lượng mồ hôi lớn tuôn trào làm ướt cả áo, Đường Noãn cố gượng người đi lên tầng bốn, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực.
Khi đi tới căn hộ nhỏ của mình, bất giác thở ra một hơi mệt mỏi.
Đường Noãn lấy chìa khóa từ trong túi mở cửa đi vào nhà.
Cô nhìn căn hộ nhỏ của mình, sạch đẹp thoáng mát, đáng lẽ phải vui mừng nhưng cớ sao lại có một cảm giác cô đơn, một cảm giác không thể nói thành lời..