Bụng của Trương Tiểu Nặc ngày càng to, ngày sinh cũng sắp cận kề.
Khi bác sĩ thông báo sẽ sinh trong tháng mười hai này, thì hai bố mẹ trẻ rơi vào trạng thái lo âu.
Tuy Trương Tiểu Nặc được Đường Noãn chăm sóc kỹ lưỡng nhưng Diệp Tử Hàn vẫn cảm thấy lo lắng, vì thế đưa cô vào bệnh viện tư để nhân viên y tá chăm sóc.
Đây là quyết định đúng đắn nhất, bởi vì Trương Tiểu Nặc lại sinh trước vài ngày, khác với dự định của bác sĩ.
Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào căn phòng bệnh sang trọng, chiếu vào gương mặt say ngủ của cô gái nhỏ.
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng thì bụng Trương Tiểu Nặc chợt co thắt lại, dập tắt cả cơn buồn ngủ.
Cô nhíu chặt chân mày, không nhịn được la thét lên.
Hai y tá trẻ vội vàng đẩy cửa xông vào, một cô y tá chạy tới đỡ Trương Tiểu Nặc, không ngừng nhấn chuông ở ngay đầu giường.
Các bác sĩ liền gấp gáp chạy vào kiểm tra cho Trương Tiểu Nặc:" Vỡ nước ối rồi, tử cung chưa có dấu hiệu giãn nở, đẩy vào phòng sinh, gọi cho Diệp tiên sinh.
"
Khi Diệp Tử Hàn nhận được điện thoại thì gấp rút chạy tới bệnh viện.
Hôm nay đi khảo sát công trình ở phía ngoại thành, khi chạy tới bệnh viện đã là hai giờ sau.
Trong hành lang tĩnh lặng, tiếng bước chân dồn dập chạy tới phá đi sự im lặng vốn có.
Lúc Diệp Tử Hàn chạy tới, Lăng Thiếu Phong cũng đã có mặt, tiếng la thét kêu đau truyền tới tai khiến trái tim Diệp Tử Hàn đập dữ dội.
Không đợi Lăng Thiếu Phong lên tiếng, anh đã đẩy cửa xông vào phòng sinh đẻ.
Vẻ mặt cô gái đau đớn đập vào mắt, Diệp Tử Hàn đi tới nắm lấy tay cô, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán:" Không sao, anh đây rồi.
"
Chứng kiến vợ mình khóc không thành tiếng anh chỉ có thể gào thét trong lòng, cảm giác bất lực, không giúp được gì ấy khiến anh muốn giết chết bản thân.
" Bác sĩ đâu? Tại sao còn chưa sinh được?! "
Ông bác sĩ đi tới một lần nữa kiểm tra tử cung, thai tim, mồ hôi nhễ nhại:" Tử cung chỉ mới mở được bốn đến bảy xăngtimet, quý phu nhân chưa thể sinh được.
"
Đường Noãn mím chặt môi lau đi lượng mồ hôi lớn trên trán, lên tiếng an ủi:" Tiểu Nặc, cố lên, chỉ vài tiếng nữa thì con trai của cậu ra đời rồi.
"
Trương Tiểu Nặc cắn chặt môi dưới, cơn đau thắt dưới bụng làm cho gương mặt cô trắng bệch như một người bị bệnh nặng.
Diệp Tử Hàn nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn lên trán của cô.
Ngay lúc này, anh thật sự hối hận tại sao lại để cô mang thai.
Mang thai, sinh con là một việc kinh khủng đến nhường nào!
Không biết bao lâu, năm tiếng hay sáu tiếng, cơn đau khiến cô muốn ngất đi.
Khi tử cung giãn nở hoàn toàn, bác sĩ cũng bắt đầu tiến hành đỡ đẻ.
" Rặn ra, dùng sức.
"
Trương Tiểu Nặc cảm thấy cơ thể bị xé toạc làm đôi theo chiều dọc, tiếp sau đó là trạng thái đau dữ dội khiến cô sống không bằng chết.
Diệp Tử Hàn đứng bên cạnh nắm chặt tay cô:" Cố lên vợ, một chút nữa thôi.
"
" Dùng sức, sắp ra rồi.
Đúng rồi, dùng sức rặn nó ra.
"
" Aaa! "
Trương Tiểu Nặc dùng hết sức lực la thét lên, cơn đau xuất hiện từng cơn với cảm giác như vặn xé cơ thể ra làm đôi.
Lúc này, tiếng khóc của em bé truyền đến tai, một giọt lệ đau đớn chợt rớt xuống.
Trương Tiểu Nặc khóc không thành tiếng, như thể mọi mẩu xương trong cơ thể đều vỡ vụn ra và tất cả cùng lúc được đẩy hết ra ngoài.
Cơn đau khiến cô tưởng rằng mình sắp chết, không còn sức ngồi dậy để ngắm nhìn con trai bảo bối của mình.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được một nụ hôn rơi xuống mặt cô, vô cùng dịu dàng.
Điều quá đáng hơn là cô lại cảm nhận được một giọt lệ nóng rơi xuống mắt cô.
" Dù có đau đớn nhưng một khi phép màu nhỏ bé chào đời, cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm lan tỏa và mọi đau đớn giờ đây đều trở nên xứng đáng khi bạn được ôm ấp con trên tay.
"
Đúng thế, đây là nỗi đau đớn nhất mà cô từng gặp nhưng là nỗi đau duy nhất có thể khiến cô mỉm cười.
Diệp Hạo Hiên.
Ngày hai mươi tám tháng mười một, Diệp Hạo Hiên ra đời..