Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Đường Noãn bắt xe về căn nhỏ nhỏ của mình.
Đi tới trước hẻm nhà thì phát hiện chiếc xe màu trắng Bugatti siêu xe này, chầm chậm đi tới.
" Cô về rồi à? "
Lăng Thiếu Phong khoanh hai tay dựa người vào xe, mỉm cười đứng trước vẻ mặt kinh ngạc của cô.
" Anh anh đợi tôi? "
Đường Noãn e dè mỉm cười, chẳng lẽ đến trả thù?
" Tới rước cô ăn cơm.
"
Ăn cơm? Ngửi thấy mùi nguy hiểm a, Đường Noãn lắc đầu từ chối:" Tôi tôi rất mệt, lần sau nhé?! "
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người đi vào trong nhưng chưa được vài bước liền nghe thấy giọng nói đùa cợt pha chút đe dọa.
" Nếu cô không muốn ngày mai ra ngoài đường ở, cứ đi vô.
"
Đường Noãn sững người, hít một hơi thật sâu, nhịn! Cô đi tới chỗ anh, cố gượng một nụ cười ngọt ngào, nịnh nọt:" Thấy anh, đột nhiên hết mệt mỏi.
"
Lăng Thiếu Phong mỉm cười khen gợi, thông minh đấy, anh ga lăng mở cửa ghế phụ cho cô.
Đường Noãn ngồi trên chiếc siêu xe cả người hưng phấn, hừm, rất êm.
Cô ngồi tính lẩm nhẩm, dựa vào số tiền của cô trong quán coffee, trừ hao đi những quần áo, đồ trang điểm, ăn uống thường ngày cũng phải để dành khoảng chục năm a!
Không được, không được.
Hay là mình gả cho một người giàu có? Nhưng giàu có lại rất lăng nhăng như Diệp Tử Hàn cũng không ổn.
Đường Noãn tiếc nuối liếc nhìn xung quanh, có lẽ để kiếp sau chị mày giàu có sẽ mua mày về.
Suy nghĩ một hồi, chiếc xe dừng ở một nhà hàng sang trọng.
Lăng Thiếu Phong dẫn cô vào sảnh, lên đến tầng ba nhưng lại không có một bóng người.
" Mời ngồi.
"
Lăng Thiếu Phong chủ động kéo ghế cho cô, rút cuộc anh muốn gì đây?
" Lấy cho tôi hai phần này.
"
Đường Noãn quan sát xung quanh, khung cảnh dễ chịu với tòa nhà cao tầng có ban công lộng gió, những chiếc ghế bọc nhung tuyệt đẹp và tông màu đỏ ấm áp.
Cả tầng lầu được trang trí sang trọng, đặc biệt là chỗ cô đang ngồi, dễ dàng nhìn thấy cảnh đêm xa hoa của thành phố Thượng Hải.
Món ăn có nhiều nét tương đồng với Tứ Xuyên, tuy nhiên hương vị có sự khác biệt vì có vị chua, nhiều ớt muối và món ăn thường có thêm thịt xông khói thái nhỏ.
Đường Noãn nuốt nước bọt, bỏ vào miệng liền cảm nhận được sự thơm ngon của nó.
Thật tuyệt!
Lăng Thiếu Phong nhìn cô gái đang hăng say ăn hết dĩa này đến dĩa khác, nhếch miệng cười gian trá.
Người ta thường nói, nếu muốn giữ lại người đàn ông trước tiên hãy giữ lấy cái bụng của anh ta.
Đối với loại phụ nữ ngu ngốc như Đường Noãn, kim cương đá quý chưa chắc dùng được, nhưng chiêu này, có lẽ sẽ có tác dụng hơn, dễ gạt hơn.
Ăn đi, rồi trở thành người phụ nữ của tôi.
" Cô dùng xong chưa? "
Đường Noãn gật đầu, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ăn qua món ngon như vậy a!
Người nhân viên cầm hóa đơn tới, Lăng Thiếu Phong nhìn số tiền ra hiệu đưa qua tới chỗ cô, bỏ xuống.
Đường Noãn không hiểu ý của anh nhưng nhìn số tiền mà cô hoa cả mắt, bằng ba tháng tiền thu nhập của cô a!
" Trên đây, tất cả đều là cô ăn.
Tôi chỉ ăn đúng một miếng, thì thế tôi sẽ chi trả một phần mười.
"
Lời nói của anh như sét đánh ngang tai, Đường Noãn run rẫy nhìn hóa đơn, lắp bắp:" Không phải anh mời sao? "
Lăng Thiếu Phong bật cười:" Tôi nói tôi mời cô đi qua đây ăn, chưa bao giờ nói tôi sẽ trả tiền.
"
Tức run người nhưng không thể cãi anh.
Thật ngu xuẩn mà! Đường Noãn khó xử nhìn cậu nhân viên, cả tháng này ăn tiêu phung phí cô không còn dư a!
" Anh có thể cho tôi mượn trước được không? "
Lăng Thiếu Phong giả vờ do dự:" Cô biết tôi ký một hợp đồng cũng khá cực khổ.
Nhưng đối với người nhà, tôi lại rất phóng khoáng.
Nếu không, cô làm người phụ nữ của tôi, số tiền này tôi trả? "
Số tiền này cũng không bằng một phần hai bánh xe của anh a! Đường Noãn nhẹ giọng:" Điều kiện khác được không? "
Lăng Thiếu Phong lắc đầu, anh rút tờ tiền bỏ trên tiền:" Vậy tôi về trước đây."
Cô bật dậy, la thét lên:" Tôi đồng ý! "
Kế hoạch thành công, Lăng Thiếu Phong mỉm cười gật đầu.
Anh đưa ra một thẻ vàng cho người nhân viên, nắm lấy tay cô:" Cô bạn gái của tôi, đi thôi.
"
Đường Noãn nghiến răng nghiến lợi rút tay ra, không kiêng nể thò tay vào áo anh lấy cái bốp tiền ra.
" Tôi là bạn gái anh, vậy cho tôi 100 tệ cũng không quá đáng? Bồn tiểu thư không muốn ngồi xe anh, tạm biệt! "
Cô quăng cái bốp vào người anh, nhanh chóng bấm thang máy đi xuống.
Âm mưu! Âm mưu a! Đường Noãn ngươi thật ngu ngốc, cư nhiên lại trúng kế hoạch của hắn, tức chết đi!
Lăng Thiếu Phong nhận lại cái thẻ, bỏ vào bốp.
Vừa đi vừa gọi cho Diệp Tử Hàn:" Giải quyết xong.
"
Đầu bên cạnh truyền đến một nụ cười nhạt:" Tôi cần là đáp án của quán coffee.
"
" Yên tâm, rất nhanh thôi.
"
Lăng Thiếu Phong không nhịn được phì cười, nhớ lại vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ của cô, cảm thấy thật thú vị.
Đường Noãn, Đường Noãn, cô chạy không thoát đâu.
Cái tên này cũng rất êm tai.
Diệp Tử Hàn nhìn cuộc gọi đã tắt, anh mở cửa đi vào phòng leo lên giường ôm cô vào lòng, Trương Tiểu Nặc không phản ứng, nhắm mắt để mặc anh.
Dần dần, bàn tay trên eo buông lỏng, cô ngẩn đầu lên nhìn gương mặt ấy.
Bàn tay sờ lên lông mi rậm rạp, dời xuống cái mũi cao.
Đột nhiên, anh mở mắt ra, phút chốc đè cô dưới thân mình.
" Sờ đủ chưa? ".