“Dạy dỗ sao? Bọn chúng sỉ nhục chúng ta, dạy dỗ có một trận là thế nào? Nếu như chuyện này mà truyền tới gia tộc thì phía trên sẽ trách chúng ta làm ăn tắc trách, gây mất thể diện gia tộc. Khi đó, chúng ta phải giải thích thế nào?”
“Ý của đại ca là…?”
“Mỗi người đánh phế một tay rồi vứt ra ngoài”.
“Dạ!”, đám đông nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
“Nhóc, đừng sợ. Đám này đều luyện võ cả, thủ pháp tốt lắm, sẽ không đau nhiều đâu. Chịu đựng chút là xong cả thôi”, đám người nhà Nam Cung cười chế nhạo, sau đó đưa tay ra chộp lấy vai của Lâm Chính.
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng hình lao vào khách sạn.
Bốp bốp bốp! Có ai đó tát bạt tai đám người nhà Nam Cung. Cả đám xoay mấy vòng, nổ đom đóm và ngã rầm ra đất, bất tỉnh.
“Hả?”, đám đông nín lặng. Nam Cung Vân Thu cũng phải đặt ly trà xuống. Đám đông quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc trang phục đời Đường xuất hiện.
“Ông là ai?”, người đàn ông thất thần, vội kêu lên.
“Quỳ xuống”, người này lạnh giọng quát.
“Ông nói cái gì? Ông nói người nhà Nam Cung quỳ xuống?”, người đàn ông tức lắm bèn gào lên: “Có giỏi thì ông nói lại lần nữa xem”.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không”, người đàn ông trung niên bèn bước tới nhưng Lâm Chính đã giữ ông ta lại.
“Lưu Mã, đừng sinh sự!”
“Giáo chủ…”, Lưu Mã hô lên.
“Để tôi xử lý”, Lâm Chính bước tới, nói với người đàn ông vạm vỡ: “Khách sạn này, tôi đã bao rồi. Hơn nữa, tôi cũng đã báo cảnh sát, hi vọng các người có thể rời đi, đừng gây sự nữa”
“Báo cảnh sát? Ha ha….cậu có biết đây là đâu không? Đây là Nam Xuyên. Ở đây, các người phải nghe theo chúng tôi. Tôi không biết cậu là ai nhưng tôi nói cho các cậu biết, khách sạn này nhà Nam Cung đã chọn rồi, nếu như các cậu không cút thì hôm nay đừng ai mong thoát được khỏi đây”, người đàn ông lên tiếng.
“Nói vậy là các người muốn ức hiếp người khác rồi”.
“Thì sao? Giờ thì các người không chỉ đơn giản là cút đi đâu. Kẻ vừa đánh người của chúng tôi bị thương cũng phải trả giả. Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy. Lần cảnh cáo cuối cùng, còn không làm theo những gì chúng tôi nói thì tôi đành phải xử lý các người thôi”, người đàn ông hừ giọng, siết chặt nắm đấm định đích thân ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Các người xử lý bọn tôi thì những người phía sau phải làm sao đây?”
“Phía sau?”, người đàm ông vạm vỡ quay đầu lại.
Họ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa. Thế rồi tất cả đều phải hóa đá. Vô số xe hơi đậu trước cửa khách sạn.
Một lượng lớn những người mặc trang phục đời Đường hoặc vest chạy vào trong.
Trông ai cũng vô cùng ung dung nhưng ánh mắt thì sắc lẹm giống như những con mãnh thũ đang ghim chặt con mồi. Đây đều là những người của Đông Hoàng Giáo. Người của Nam Cung trở nên căng thẳng. Bọn họ ý thức được vấn đề nên cảm thấy sợ hãi.
Nam Cung Vân Thu đanh mặt. Cuối cùng cô ta cũng không thể ngồi yên. Cô ta cất điện thoại vào trong túi, lạnh lùng lên tiếng: “Bảo các anh làm có chút chuyện mà cũng không xong. Nam Cung nuôi các anh làm gì không biết”