“Xin lỗi cô chủ, bọn tôi bất tài”, người đàn ông vạm vỡ cúi người trước Nam Cung Vân Thu.
Nam Cung Vân Thu chẳng thèm quan tâm. Cô ta liếc nhìn Lâm Chính: “Anh thuộc gia tộc nào?”
“Có quan trọng không?”
“Hừ! Thôi bỏ đi. Giờ cũng không quan trọng nữa. Ở Nam Xuyên thì tôi cũng chẳng cần quan tâm anh là ai. Tôi hỏi anh, hôm nay anh thật sự định đối đầu với thế gia Nam Cung chúng tôi à?”, Nam Cung Vân Thu hờ hững hỏi.
“Chúng tôi đã bao cả khách sạn rồi”, Lâm Chính đáp lại.
“Nói vậy tức là anh muốn đối đầu rồi”, Nam Cung Vân Thu nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Nếu đã vậy thì khách sạn để cho anh vậy, nhưng bữa tối ngày hôm nay tôi hi vọng anh có thể chuẩn bị cho tôi. Có thể tôi sẽ dẫn vài người bạn tới dùng bữa cùng anh”, nói xong cô ta quay người rời đi.
“Đi thôi”
Người của thế gia Nam Cung đồng loạt rời đi.
“Giáo chủ…có cần…”, Lưu Mã khẽ lên tiếng, đôi mắt ánh lên sát khí.
“Mục đích chúng ta tới đây là tìm thuốc giải, đừng làm chuyện dư thừa để tránh lộ thân phận”, Lâm Chính nói. Đó cũng là lý do anh nhượng bộ.
“Cô nhóc đó đã nói rồi, bữa tối cô ta sẽ tới”.
“Vậy thì dạy cho cô ta một bài học thôi, khiêm tốn chút, đừng làm ầm lên là được”.
“Vâng! Giáo chủ!”
Thật ra thế gia Nam Cung không hề nổi danh ở thành phố Nam Xuyên!
Thậm chí có rất nhiều người còn chưa từng nghe nhắc đến.
Bởi vì bọn họ có người phát ngôn công khai, họ chỉ cần hoạt động ở sau hậu trường là được.
Sức mạnh thường không được phơi bày trước mắt công chúng mới là đáng sợ nhất.
Thế gia Nam Cung cũng giống vậy.
Sau khi đuổi đám người Nam Cung Vân Thu, Lưu Mã bắt đầu sắp xếp cho người của Đông Hoàng Giáo đến thành phố Nam Xuyên.
Một khách sạn hiển nhiên là không đủ chỗ cho bọn họ ở, vì vậy Lưu Mã đã nhờ người quản lý liên hệ với năm khách sạn và nhà nghỉ gần đó, mới miễn cưỡng ở đủ.
Cùng lúc đó.
Bên trong thế gia Nam Cung.
“Thê Sinh! Lời tao nói mà mày dám không nghe theo sao? Mày to gan thật đấy! Mày chẳng qua chỉ là một con chó của anh hai tao mà thôi, vậy mà cũng dám làm trái ý tao hả?”, Nam Cung Vân Thu hung dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, lớn tiếng chửi mắng.
“Cô chủ, Thê Sinh đã nói rồi, không có mệnh lệnh của cậu chủ thì Thê Sinh sẽ không tự ý hành động!”, người tên Thê Sinh lạnh lùng nói.
“Mày… khốn nạn! Bà đây chém chết mày!”
Nam Cung Vân Thu hoàn toàn nổi giận, rút ra một con dao ngắn tinh xảo từ bên hông, định chém vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông đứng sừng sững bất động như pho tượng, không chút sợ hãi.
Nam Cung Vân Thu cũng không hề nương tay, cô ta giơ tay chém dao xuống.
Nhưng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.
“Em gái, chuyện gì khiến em nổi giận vậy?”