Quản lý tiền sảnh lập tức ngăn cản những người này lại.
Nhưng khi nhìn thấy tay đối phương cầm dao và kiếm, anh ta sững sờ tại chỗ, không dám nhiều lời nữa.
“Sư huynh, bọn chúng đi lên tầng 32 rồi!”, một người liếc nhìn thang máy nói.
“Hừ, bọn chúng trốn ở đây thì chúng ta sẽ khiến bọn chúng không lối thoát! Chia mọi người thành bốn nhóm, một nhóm đi cầu thang bộ, hai nhóm đi thang máy, nhóm còn lại ở lại đây! Hôm nay dù có chuyện gì, cũng phải bắt được con ả đó cho tao!”
“Vâng, thưa sư huynh!”
Mọi người hét lớn, lập tức hành động.
Nhưng ngay khi vừa di chuyển, bọn chúng bỗng dừng lại, sững sờ tại chỗ.
Người được gọi là sư huynh không khỏi run rẩy, liếc nhìn xung quanh.
Hắn phát hiện một nhóm đông không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây chặt cả nhóm người.
“Các người là ai? Ai bảo các người tới làm loạn ở đây?”
Lưu Mã bước xuyên qua đám người, đi tới trước nhóm người, hờ hững hỏi.
“Thưa các vị, chúng tôi không có ý mạo phạm! Người mà chúng tôi đang tìm đã trốn trong khách sạn này nên chúng tôi không còn cách nào khác phải vào đây. Xin các vị yên tâm, một khi chúng tôi bắt được người đó sẽ rời đi ngay lập tức, nhờ các vị tạo điều kiện”, sư huynh thấy tình thế không ổn, lập tức ôm quyền, lễ phép nói với Lưu Mã.
“Cút ra ngay!”
Khuôn mặt Lưu Mã không chút biểu cảm, liếc nhìn sư huynh, lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Lưu Mã đã quen ở Đông Hoàng Giáo, hiếm khi ra khỏi núi.
Với tư cách là chấp sự của Đông Hoàng Giáo, ông ta có quyền phát ngôn rất cao ngay cả trong cuộc nội chiến của Đông Hoàng Giáo.
Chữ cút kéo dài, âm thanh lanh lảnh.
Cả nhóm người kinh ngạc khiếp sợ.
Bọn chúng nhao nhao liếc xéo Lưu Mã, ánh mắt ngập tràn ngọn lửa giận, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Nhưng bởi vì xung quanh có quá đông người của Đông Hoàng Giáo, bọn chúng không thể làm gì được, đành phải quay người cúi đầu rời đi.
Thấy vậy, Lưu Mã quay lưng đi lên tầng.
“Giáo chủ, bọn chúng đi rồi”.
Lưu Mã bước đến bên ngoài phòng Lâm Chính, cung kính nói.
“Biết rồi”.
Lâm Chính đáp một câu, rồi lấy một chậu nước trong phòng tắm đi đến bên giường.
Lúc này, Bích Trân đang đứng bên giường, lo lắng nhìn cô gái vô cùng yếu ớt đang nằm trên giường.
“Sư muội, em phải cố gắng lên, chị sẽ lập tức chữa trị vết thương cho em!”
Bích Trân nôn nóng nói, sau đó lấy từ trong ngực ra một túi kim bạc và trải ra.
Lâm Chính giật mình.
“Anh bạn, làm phiền anh rồi, anh đặt chậu nước qua một bên đi, tôi muốn xử lý vết thương cho sư muội!”, Bích Trân lau nước mắt dưới khóe mắt.
“Cô xử lý vết thương cho sư muội sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Bích Trân nhìn Lâm Chính hỏi.