“A!!!”
Con ngươi của Nam Cung Vân Thu co rút lại, da đầu tê dại, cô ta sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, gần như mất đi sức sống.
Trong hộp là… của Thê Sinh!
Cảnh tượng đáng sợ kích thích dây thần kinh của cô ta một cách điên cuồng.
Vẻ sang trọng, điềm tĩnh trước đây không còn nữa.
“Anh… anh… anh dám giết người của thế gia Nam Cung? Rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”, Nam Cung Vân Thu hoàn hồn, kinh hãi chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hét lên.
“Tôi là ai ư? Cô sẽ biết nhanh thôi, cô Nam Cung, người này muốn giết tôi nên tôi mới giết hắn. Nể mặt thế gia Nam Cung, tạm thời tôi không động vào cô, đây là một lời cảnh cáo! Tôi hy vọng cô đừng đến làm phiền tôi nữa! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ thế này đâu! Mong cô nhớ kỹ, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Thu, nói.
Toàn thân Nam Cung Vân Thu run rẩy, há miệng nhìn Lâm Chính, nhưng không nói gì.
“Nghe thấy chưa?”, âm thanh của Lâm Chính lớn hơn.
Nam Cung Vân Thu sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hét lên: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”
Cô ta ôm đầu, hồn bay phách tán.
“Nghe rồi thì tốt!”
Lâm Chính gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Chính vừa rời đi, Nam Cung Vân Thu đã bật khóc nức nở.
Người phục vụ bên cạnh định thần lại, vội vàng nói: “Cô chủ, mau gọi điện thông báo với gia tộc! Người này dám giết người của thế gia Nam Cung! Chúng ta nhất định không thể bỏ qua như vậy được!”
“Đúng! Đúng! Tôi phải gọi điện thoại cho bố tôi! Tôi phải nói với anh hai! Tôi muốn cho tên kia biết nếu khiêu khích thế gia Nam Cung sẽ có kết cục thế nào!”
Nam Cung Vân Thu run rẩy hét lên, rút điện thoại di động ra bấm số.
Nhưng nỗi sợ hãi quá mức khiến tay cô ta run đến mức suýt chút nữa chiếc điện thoại rơi khỏi lòng bàn tay, ngón tay bấm sai phím vô số lần.
Suy cho cùng cô ta vẫn còn sợ hãi!
Cô ta sợ Lâm Chính báo thù!
Sợ rằng mình cũng sẽ có kết cục giống như Thê Sinh!
Reng reng reng…
Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nam Cung Vân Thu liếc nhìn số người gọi, sửng sốt ngay tại chỗ.
Cô ta run bần bật nhấn nút kết nối.
Một giọng nói thờ ơ vang lên trong điện thoại.
“Cô Nam Cung, cậu chủ của chúng tôi đã tới rồi!”
“Được… được, tôi lập tức đi gặp cậu chủ của anh, tôi… tôi tới ngay…”, Nam Cung Vân Thu vừa run lẩy bẩy vừa nghẹn ngào đáp.
Người bên kia điện thoại không khỏi sững sờ.
“Cô Nam Cung, cô không sao chứ?”
“Tôi? Tôi… tôi không sao, tôi không…”
Nam Cung Vân Thu lẩm bẩm.