Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hai cô gái giật mình, nhìn ra ngoài cửa.
“Ai đó?”, Bích Trân lên tiếng hỏi.
“Cô Bích Trân, là tôi!”, Lâm Chính nói.
“Ồ, có chuyện gì không?”.
“Là thế này, hôm nay đại hội kén rể bắt đầu, các cô ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta đi đến thế gia Nam Cung. Không phải các cô muốn lấy hoa Tuyệt Mệnh sao?”, Lâm Chính nói.
“Vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngay”.
Bích Trân phản ứng lại, vội vàng đáp.
Bích Trân vốn định để An Viên nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng tính tình cô ấy cố chấp, khăng khăng đòi đi theo.
Khi hai cô gái ăn ở nhà hàng mới phát hiện hôm nay Lâm Chính ăn mặc có vẻ kỳ quái.
Lúc này anh mặc khác với trước kia, không mặc áo vest mà là mặc một chiếc áo dài viền vàng rộng rãi, vô cùng cổ xưa, nhưng lại có vẻ uy nghiêm.
Không chỉ vậy, trên mặt anh còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.
“Quay điện ảnh à?”.
An Viên không nhịn được châm chọc.
“Càn rỡ, đây là mặt nạ Thần Quân trong giáo chúng tôi! Cô biết cái gì?”, Lưu Mã ở bên cạnh quát.
“Mặt nạ Thần Quân? Là cái quỷ gì? Còn nữa, các người là giáo phái gì vậy? Ai cũng ăn to nói lớn như vậy?”, An Viên liếc nhìn Lưu Mã, lạnh lùng nói.
Mặc dù Lâm Chính đã cứu cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc với nhóm người Lâm Chính.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, luôn cho rằng Lâm Chính có mục đích nên mới đối tốt với bọn họ như vậy…
Lưu Mã tức giận, còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính ngăn ông ta lại.
Lâm Chính sao lại không nhìn ra tâm tư của An Viên?
Sở dĩ anh giúp đỡ hai cô gái chỉ là vì trả ơn của Diệu Thủ lão nhân năm xưa, còn những thứ khác, Lâm Chính hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy.
Ăn sáng xong, bọn họ thu dọn một lát rồi xuất phát đến thế gia Nam Cung.
Lâm Chính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn Lưu Mã và vài chấp sự, ảnh ngự thì nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ.
Bọn họ đi trên hai chiếc xe, tiến đến thế gia Nam Cung.
Cùng lúc đó, không ít gia tộc ở thành phố Nam Xuyên, người của các tông phái cũng lần lượt đến hiện trượng kén rể.
Thành phố Nam Xuyên thật náo nhiệt.
Nhưng gia tộc chính của thế gia Nam Cung không nằm trong thành phố Nam Xuyên, mà là nằm trong một ngọn núi lớn ở ngoại ô thành phố.
Lưu Mã lái xe dọc theo đường núi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trong một khe núi.
Trong khe núi có một hang động khổng lồ, trước hang động có hai người của thế gia Nam Cung cảnh giác nhìn mỗi một người đến gần nơi đây.
Một vài người đại diện cho gia tộc đến đây đều dừng xe đi bộ vào trong.
Bọn họ đưa thiệp mời, sau đó đi vào hang động.