Dù sao có Nam Cung Mạc Phi thì cũng không cần ông ta phải phí lời nữa.
“Gia chủ Nam Cung! Nể tình trước đây sư phụ tôi từng chữa bệnh cho ông, cầu xin ông hãy tha cho sư muội của tôi đi!”, Bích Trân vô cùng sốt ruột, đau khổ kêu lên.
Nhưng Nam Cung Mộng vẫn chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn nhắm mắt lại, làm ngơ trước những lời xin xỏ của Bích Trân.
“Gia chủ Nam Cung!”.
Bích Trân lại kêu lên khẩn thiết.
An Viên giãy giụa điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, liều mạng la hét.
Nhưng chẳng ích gì.
Nam Cung Mạc Phi đã giơ con dao lên, chuẩn bị hạ xuống.
Tình hình dường như đã không thể vãn hồi.
Thậm chí không ít khách mời còn quay mặt đi, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng máu me này.
Bích Trân thì hoàn toàn bất lực.
Đến lúc này, cô ấy cũng không dám làm căng nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, định đồng ý với Nam Cung Mộng, đưa Lạc Linh Huyết cho ông ta.
Đó là Lạc Linh Huyết của sư phụ cô ta đó.
Bích Trân trong lòng nhỏ máu, nhưng vì cứu mạng sư muội, cô ấy chỉ đành đồng ý.
Đúng lúc cô ấy chuẩn bị há miệng, thì một giọng nói bình thản vang lên.
“Bắt nạt hai cô gái tay trói gà không chặt? Đây chính là thế gia Nam Cung sao? Đúng là nực cười!”.
Câu nói vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên im phăng phắc.
Vô số người đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh…
“Hả?”.
Nam Cung Mộng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nam Cung Vân Thu và Nam Cung Mạc Phi ở bên này cũng ngoảnh sang nhìn.
“Lại là thằng nhãi kia”.
“Hừ, cậu chủ Mạc Phi không chấp anh thì anh vênh mặt lên đấy à? Còn dám ăn nói láo toét nữa?”.
“Tôi thấy thằng nhãi này đúng là không biết trời cao đất dày”.
“Nếu không được dạy dỗ chút đỉnh, chỉ sợ anh ta còn tiếp tục ngông cuồng cho mà xem”.
“Cứ bình tĩnh, lần này ông Nam Cung cũng ở đây, sao có thể tiếp tục dung túng cho anh ta chứ? Cứ xem đi, chắc chắn lần này anh ta sẽ biết tay!”.
Các khách mời châu đầu ghé tai, nhìn Lâm Chính chằm chằm, xì xào bình phẩm, những tiếng mỉa mai châm chọc vang lên không ngớt.
“Mẹ kiếp, anh có thôi đi không hả? Anh tưởng thế gia Nam Cung chúng tôi sợ anh thật sao?”, Nam Cung Vân Thu là người tức giận nhất.
Sự khiêu khích liên tục của Lâm Chính cùng với chuyện trước đó đã khiến sự nhẫn nại của cô ta lên đến đỉnh điểm.
Cho dù là người bình tĩnh như Nam Cung Mạc Phi, thì lúc này cũng cảm thấy bị sỉ nhục.
“Mày nói gì cơ?”.
Hắn ngăn cản Nam Cung Vân Thu đang nổi giận đùng đùng lại, rồi bước tới, nhìn Lâm Chính hỏi.