Chiếc nhẫn cổ xưa nhưng có thần, khiêm nhường nhưng sáng chói, thậm chí hoa văn trên đó còn vô cùng tinh xảo.
Loại nhẫn này tuyệt đối không phải người bình thường có thể đeo được.
Lại thêm thái độ vênh váo của Lưu Mã, khiến ông ta nảy sinh nghi ngờ.
Chắc chắn hai người này không phải người thường.
“Xin hỏi hai vị đến từ nơi nào?”, Nam Cung Mộng bình thản hỏi.
“Đông Hoàng Giáo!”.
Lưu Mã không chút khách sáo, lập tức nói rõ gia môn.
“Cái gì? Đông Hoàng Giáo?”.
Các khách mời đang có mặt đều xôn xao, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, kêu lên thất thanh.
Nam Cung Mạc Phi và Nam Cung Vân Thu cũng há hốc miệng.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Bích Trân và An Viên.
“Anh ta là người của Đông Hoàng Giáo?”.
“Sư phụ qua lại với người của Đông Hoàng Giáo sao? Sao trước kia chưa từng nghe nói nhỉ?”.
Hai cô gái ù ù cạc cạc.
Chuyện Đông Hoàng Giáo nội loạn thì cả thiên hạ đều biết, nhưng cho dù là vậy thì cũng không ai dám coi thường nó. Dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, căn cơ của Đông Hoàng Giáo vẫn còn đó, ai muốn chọc vào nó chứ?
“Sao người của Đông Hoàng Giáo lại chạy đến đây?”.
“Lẽ nào… bọn họ cũng muốn tham gia đại hội kén rể, liên hôn với thế gia Nam Cung sao?”.
“Có thể lắm! Bây giờ ở Đông Hoàng Giáo nội đấu không ngừng, người của các phe phái đều muốn lên làm giáo chủ, thống nhất Đông Hoàng Giáo! Tôi nghĩ hai người này muốn liên hôn với Nam Cung, mượn sức mạnh của thế gia Nam Cung để bình định người trong giáo!”.
“Có lý!”.
Các khách mời nhao nhao nói.
Nhưng Nam Cung Mộng lại sáng mắt lên.
Nếu đúng là vậy thì ông ta rất có hứng thú.
“Hóa ra là bạn bè ở Đông Hoàng Giáo! Ha ha ha, chậm trễ rồi, chậm trễ rồi!”, Nam Cung Mộng bình thản cười, rồi nhìn về phía quản gia.
Quản gia vội vàng bảo người của thế gia Nam Cung rút đi.
“Mạc Phi, còn không mau buông tay, xin lỗi hai vị đại nhân này đi?”.
“Vâng”.
Nam Cung Mạc Phi lập tức cúi người: “Mạc Phi không hiểu chuyện, mạo phạm đến hai đại nhân của Đông Hoàng Giáo, xin hai vị hãy tha thứ”.
Lưu Mã thấy thế mới dừng tay.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn về phía An Viên và Bích Trân ở bên kia.
“Đi lấy một cây hoa Tuyệt Mệnh, tặng cho hai đệ tử của Diệu Thủ lão nhân đi!”, Nam Cung Mộng rất thức thời vung tay lên nói.
Quản gia lập tức làm theo.
Bích Trân và An Viên nghe thấy thế thì tỏ vẻ mừng rỡ, còn tưởng là mình đang nằm mơ.