“Cảm ơn ông Nam Cung!”, Bích Trân kích động vô cùng, vội nói.
“Cô khách sáo quá”.
Nam Cung Mộng lắc đầu.
“Bây giờ đã có hoa Tuyệt Mệnh, chúng tôi phải nhanh chóng trở về Diệu Thủ Cốc để sắc thuốc chữa trị cho sư phụ. Gia chủ, chúng tôi xin phép. Chờ sư phụ khỏe mạnh rồi, chúng tôi nhất định sẽ đến tận nơi cảm ơn”, Bích Trân nói đầy cảm kích, nói xong liền dẫn theo An Viên rời đi.
“Hai cô đi vội thế? Các cô từ xa đến đây, ở lại nghỉ một đêm rồi hãy đi! Nếu không chẳng phải Diệu Thủ lão nhân sẽ trách chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, không hiểu đạo đãi khách sao?”, Nam Cung Mộng bình thản nói.
Ông ta vừa dứt lời, quản gia Nam Cung liền ngăn hai cô gái lại.
Hơi thở của Bích Trân như nghẹn lại.
Cô ấy không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu ý đồ của Nam Cung Mộng chứ?
Sở dĩ ông ta đưa hoa Tuyệt Mệnh cho cô ấy là để lấy lòng Lâm Chính mà thôi.
Ông ta chủ động tỏ vẻ tốt bụng đương nhiên để xem thái độ Lâm Chính thế nào.
Trong tình huống thái độ của Lâm Chính còn chưa rõ ràng, ông ta không thể cứ thế cho hai cô gái đi được, dù sao nói không chừng trên người họ còn có Lạc Linh Huyết.
“Vậy… thôi được rồi…”
Bích Trân cắn răng, theo bản năng đứng nép về phía Lâm Chính.
“Xin hỏi cậu bạn này tên là gì? Lần này đến thế gia Nam Cung chúng tôi là có chuyện gì vậy?”, Nam Cung Mộng cũng không vòng vo, huỵch toẹt luôn với Lâm Chính.
“Tôi họ Lâm, đến để xin gia chủ Nam Cung một thứ!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Ồ? Cậu Lâm muốn cái gì?”, Nam Cung Mộng hỏi.
“Thuốc giải của độc hoa Tuyệt Mệnh!”, Lâm Chính đanh giọng nói.
“Thuốc giải của Tuyệt Mệnh Đan?”.
“Quả nhiên là vậy!”.
Mọi người xung quanh đều nhíu mày.
Nam Cung Mộng lại cười lớn.
“Tôi còn tưởng là cái gì chứ! Chắc cậu Lâm đến là vì cái này đúng không? Được! Được! Không vấn đề gì! Ha ha ha…”
Lâm Chính có chút khó hiểu, không rõ tại sao Nam Cung Mộng lại cười lớn như vậy.
Nhưng lời nói của ông ta nhanh chóng khiến anh hiểu ra.
“Cậu Lâm, nếu cậu đã đến vì thuốc giải của tôi thì chắc là cũng biết, hiện giờ nó chỉ còn một viên, hơn nữa được coi là của hồi môn khi gả con gái tôi đi. Nếu cậu muốn thuốc giải thì xin mời tham gia đại hội kén rể đi”, Nam Cung Mộng cười nói.
Lâm Chính im lặng không nói gì.
“Gia chủ Nam Cung, chúng tôi chỉ đến để lấy thuốc giải, chứ không đến để tham gia đại hội kén rể gì cả”, Lưu Mã có chút không kiềm chế được, nói thẳng.
“Cái gì?”.
Nam Cung Mộng nhíu mày.
“Nếu không tham gia đại hội kén rể thì e là không có thuốc giải rồi. Dù sao thứ này cũng đã được coi là của hồi môn, không thể bỏ riêng ra được. Nếu cậu Lâm đến là vì đan dược, thì e là lần này phải thất vọng rồi, mời cậu về cho”.
Nếu không thể kết làm liên minh với người của Đông Hoàng Giáo, thì Nam Cung Mộng cũng không còn hứng thú với mấy người này nữa, đương nhiên sẽ không đưa thuốc giải cho Lâm Chính.