Nhưng nếu là hạng tầm thường thì làm gì có tư cách đứng cạnh anh ta chứ?
Chỉ thấy những nam thanh nữ tú đi theo anh ta, ai nấy đều tỏ vẻ ngạo mạn, ăn mặc lộng lẫy tinh xảo, khác hẳn người thường.
Nam Cung Mạc Phi cũng nằm trong số đó.
Nhưng bước chân anh ta có chút loạng choạng, trên người còn có bụi đất, nhìn rất nhếch nhác.
“Anh bị sao vậy?”, Nam Cung Vân Thu tỏ vẻ kinh ngạc, vội bước tới hỏi.
“Không có gì, chỉ là vừa nãy… vừa nãy so một chiêu với cậu Thiên”, sắc mặt Nam Cung Mạc Phi có chút quẫn bách, nhỏ giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, những người đang có mặt đều há hốc miệng.
So chiêu?
Nam Cung Mạc Phi đánh với Nạp Lan Thiên rồi sao?
Nhưng một chiêu nghĩa là sao?
Lẽ nào… Nam Cung Mạc Phi chỉ có thể đỡ được một chiêu của Nạp Lan Thiên?
Nhất thời vô số người hít vào khí lạnh.
Đánh bại Nam Cung Mạc Phi bằng một chiêu?
Đây chính là thiên kiêu sao?
Phải biết rằng, Nam Cung Mạc Phi cũng là thiên tài võ đạo hiếm có của thế gia Nam Cung…
“Nạp Lan Thiên tham kiến gia chủ Nam Cung”, người đàn ông đẹp trai kia bước tới, bình thản nói.
Tuy hành lễ chào hỏi, nhưng cử chỉ ngôn từ vẫn vô cùng ngạo mạn.
Nam Cung Mộng nhìn Nạp Lan Thiên với ánh mắt sáng rực, vừa ngưỡng mộ vừa phức tạp. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Ông ta hi vọng biết bao thiên kiêu tuyệt thế như vậy có thể là của thế gia Nam Cung.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
“Cậu khách sáo quá, bố cậu vẫn khỏe chứ?”.
“Cảm ơn gia chủ, bố tôi vẫn khỏe”.
“Vậy thì tốt, nào, lên đây ngồi đi”, Nam Cung Mộng nói.
Nạp Lan Thiên cũng không khách sáo, khẽ gật đầu rồi bước lên.
Nhưng khi đi qua Lâm Chính, anh ta nhìn anh một cái đầy thâm ý, Lâm Chính cũng ngước lên nhìn.
Thứ anh nhìn thấy là sự kiêu ngạo và thù địch trong mắt Nạp Lan Thiên.
Điều này khiến Lâm Chính vô cùng khó hiểu.
Lẽ nào người này biết mình sao?
Sự xuất hiện của Nạp Lan Thiên khiến đại sảnh xôn xao.
Vô số khách mời ùa tới, hoặc xun xoe hoặc phụ họa.
Đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có phía Lâm Chính là vô cùng vắng vẻ, không ai ngó tới.
Đúng lúc này, quản gia nhanh chân bước vào, cung kính nói.
“Ông chủ, đã đến giờ rồi!”.
Nghe thấy thế, xung quanh liền yên lặng hẳn.