“Gã này đầu óc có vấn đề à?”, người nhà Nạp Lan lầm bầm. Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ trước hành động của Lâm Chính. Rồi tất cả đều nhiên nín lặng.
Họ nghe thấy một âm thanh nặng nề vang lên. Cánh tay của đối phương giáng thẳng xuống cổ Lâm Chính. Anh vẫn không hề nhúc nhích.
Người đàn ông sững sờ. Hắn nhìn cánh tay mình, rồi lại nhìn Lâm Chính. Sắc mặt Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên, có vẻ như anh chẳng hề hấn gì.
“Chuyện này…”, người đàn ông hoảng loạn.
“Tôi nói rồi, thực lực không đủ thì đừng lên làm gì mất mặt lắm, lại còn phí phạm thời gian của tôi nữa”, Lâm Chính vừa nói vừa chộp lấy đầu đối phương và nhấc lên chỉ bằng một tay.
“Á!”, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người điên cuồng chộp lấy cổ tay của Lâm Chính và giãy giụa.
Nhưng hắn chẳng thể làm gì được trước sự khống chế của anh. Cả người hắn lúc này bị xách lên không khác gì con gà.
“Đại ca”, mấy người đàn ông bên dưới kêu lên. Đám đông cũng nhốn nháo.
“Vừa nãy anh định đánh phế tôi phải không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thả tôi ra…thả tôi ra…”, người này hét lên.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã đấm một chưởng vào ngực hắn.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên. Âm thanh chạy khắp cơ thể.
“Gãy xương rồi à?”, một cao thủ khác lên tiếng. Nạp Lan Thiên đanh mắt. Đối phương lúc này không khác gì một cọng bún, hai chân hai tay rũ xuống, mất đi ý thức.
Lâm Chính buông tay ra. Hắn ngã ra đất, không biết sống chết thế nào.
Cả hiện trường nín thở.
“Còn ai muốn lên nữa không? Phiền mọi người nhanh lên chút”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhìn xuống dưới và hỏi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người ở phía dưới cảm thấy da đầu tê dại. Người đàn ông đeo mặt nạ này lại mạnh đến thế sao? Hơn nữa thủ đoạn của anh ta cũng tàn nhẫn quá?
“Gãy xương thật rồi à?”, người đàn ông để tóc dài chau mày nhìn Lâm Chính và lên tiếng hỏi.
“Một chưởng mà đánh gãy toàn bộ xương cốt, thực lực của người này đã đạt tới mức thượng thừa rồi. Xem ra người này đúng là không hề đơn giản”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói.
“Đúng là không hề đơn giản. Nạp Lan thiên kiêu, cậu…có biết người này là ai không?”, người đàn ông tóc dài bèn hỏi.
“Biết, nhưng cũng không dám chắc. Tôi chỉ cảm thấy hoặc là hắn là kẻ giả trang, hoặc là kẻ trà trộn vào đám đông”, Nạp Lan Thiên đanh mắt. Rõ ràng, anh ta không đánh giá cao người đàn ông trên võ đài.
“Vậy sao? Người này vội lấy cô Yên Nhu như vậy cơ à. Hắn dùng thủ đoạn như vậy chẳng phải là để chấn nhiếp những người khác sao? Như vậy thì sẽ có rất nhiều người không dám bước lên chiến đấu nữa”, người đàn ông mỉm cười.
“Hừ! Vậy thì sao chứ? Anh Thiên mà ra tay thì chỉ cần vài phút thôi sẽ hạ gục được kẻ đó”, lúc này, một người phụ nữ khác lên tiếng.
Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Nam Cung Vân Thu đi tới.
Cô ta nhìn Nạp Lan Thiên bằng ánh mắt sáng rực: “Anh Thiên, khi nào thì anh lên võ đài? Mau giết chết kẻ đó đi. Chị của tôi đang đợi anh đấy”.
Nạp Lan Thiên điềm đạm nói: “Không vội”
“Anh Thiên…anh rể”, Nam Cung Vân Thu cuống lên. Xem ra cô ta đã sớm coi Nạp Lan Thiên là anh rể của mình rồi.
Người của nhà Nạp Lan mỉm cười: “Cô Vân Thu, cậu Thiên có kế hoạch của mình, cô đừng vội. Tóm lại hôm nay chắc chắn là ngày trọng đại của thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan”.