“Khốn nạn!”, Tạ Thanh Hứa nổi giận, lập tức quay người, ôm quyền với Nam Cung Mộng: “Gia chủ Nam Cung, tôi không có ý định phá hỏng đại hội kén rể của ông, thật ra tôi đang dạy dỗ một vài kẻ phản nghịch. Nếu tôi không chỉnh đốn lại bọn chúng thì không chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của giáo phái mà còn khiến đại hội kén rể khó có thể diễn ra một cách thuận lợi. Mong gia chủ Nam Cung cho phép tôi đưa hai người này rời khỏi thế gia Nam Cung! Đưa bọn họ về giáo phái, trừng phạt nghiêm khắc! Không biết gia chủ Nam Cung có chấp thuận không?”
Nam Cung Mộng nhíu mày cân nhắc, dường như hơi do dự.
Nhưng lúc này, Lâm Chính mở lời.
“Lưu Mã, ông ra ngoài với ông ta một chuyến trước đi!”
“Vâng!”
Lưu Mã cung kính gật đầu.
Những lời này khiến mọi người hết sức kinh ngạc.
“Ra ngoài với tôi ư? Cậu có ý gì?”, Tạ Thanh Hứa bực bội, lạnh lùng hỏi.
“Lưu Mã sẽ thay tôi giải quyết chuyện này, các người ra ngoài đi, cả người nhà họ Lữ nữa!”
Lâm Chính hờ hững nói, rồi hét lớn với những người ngồi trên ghế khách quý: “Còn ai muốn lên võ đài nữa không? Lên đây đi!”
Mọi người trên ghế khách quý đều im lặng.
“Tạ Thanh Hứa, gia chủ Lữ, mời!”, Lưu Mã hét lên với hai người họ.
Gia chủ Lữ nhíu mày.
Tạ Thanh Hứa khịt mũi liên tục: “Được, nếu thằng ranh kia muốn ông chết trước thì được thôi! Tôi sẽ lập tức ra ngoài với ông, chúng ta sẽ tính toán món nợ này một cách đàng hoàng!”
Nói xong, ông ta sải bước rời khỏi thế gia Nam Cung.
Bên ngoài thế gia Nam Cung.
Tạ Thanh Hứa và người nhà họ Lữ đều đã đến.
Không chỉ có Tạ Thanh Hứa – người của Đông Hoàng Giáo, mà còn có lực lượng Chiến Vương Cung tinh nhuệ do ông ta phát triển và dạy dỗ.
Có khoảng gần một trăm người, thực lực đều rất phi thường.
“Sao hả? Ông có quan hệ trèo cao gì với nhà họ Lữ à?”
Lưu Mã liếc nhìn đám đông xung quanh, cau mày hỏi.
“Tô trưởng lão muốn tôi ra ngoài phát triển thế lực nên tôi đã tìm đến gia chủ Lữ, đạt được thỏa thuận với ông ta. Đợi đến khi Tô trưởng lão hành động, gia chủ Lữ sẽ cùng phối hợp trong ngoài với bọn ta, trợ giúp Tô trưởng lão ngồi lên vị trí giáo chủ, thống nhất Đông Hoàng Giáo! Bọn ta chỉ là quan hệ hợp tác qua lại, sao lại dùng từ trèo cao chứ?” Tạ Thanh Hứa khịt mũi lạnh lùng.
“Nếu chỉ là quan hệ hợp tác, vậy tại sao ông không báo cáo quan hệ hợp tác với nhà họ Lữ cho Tô trưởng lão? Tại sao lâu như vậy không có liên hệ với Đông Hoàng Giáo?”, Lưu Mã trừng mắt nhìn ông ta, thẳng thừng chất vấn.
Tạ Thanh Hứa nhíu mày: “Lưu Mã, ý của ông là sao? Sao ông biết tôi chưa báo cáo?”
“Nếu ông đã báo cáo thì ông phải biết rằng, đời này Tô trưởng lão của ông cũng không có cách nào ngồi lên vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!”
“Tại… tại sao ông lại nói như vậy? Đồ khốn! Chiến Vương Cung của Tô trưởng lão là sự tồn tại vô địch trong giáo phái. Ai dám chống lại chứ? Cộng thêm sự giúp đỡ của bọn ta, việc thống nhất Đông Hoàng Giáo chỉ còn trong tầm tay! Đến lúc đó, nếu Lưu Mã ông không phục thì chỉ còn một con đường chết!”, Tạ Thanh Hứa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thống nhất Đông Hoàng Giáo ư?”, Lưu Mã lắc đầu: “Ông hãy nói cho tôi biết, một người chết thì thống nhất Đông Hoàng Giáo bằng cách nào?”