Một số người có thân phận tôn quý cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm gã tóc dài.
“Sư tỷ, lần này xong đời rồi, Phó Vô Diệp đã ra tay! Người họ Lâm nhất định sẽ thua!”, An Viên lộ vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nói.
“Bây giờ chỉ mong Phó Vô Diệp nương tay… Sư muội, Lưu Mã đại nhân đâu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay! Không thể ở lại lâu hơn được nữa”, sắc mặt Bích Trân tái nhợt, giọng điệu run rẩy.
An Viên gật đầu, ánh mắt mùa thu đảo một vòng kiểm tra tình hình, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Phó Vô Diệp ôm quyền, cười nói:
“Anh Lâm, tôi là Phó Vô Diệp, mong được chỉ giáo!”
“Đừng lãng phí thời gian! Tới đi!”, Lâm Chính phủi bụi trên người, hờ hững nói.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp không vội, anh ta nheo mắt lại: “Anh Lâm, anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?”
Nóng lòng muốn xuống võ đài ư?
Lâm Chính ngẩng đầu liếc xéo anh ta: “Chẳng lẽ anh cũng giống tên vừa nãy, còn chưa đánh đã mạnh miệng rồi?”
“Ha ha, anh Lâm, tôi không có ý này! Tôi chỉ nghĩ rằng có một vài chuyện nên nói trước với anh thì sẽ tốt hơn! Vừa nãy tôi cũng nhìn thấu thủ đoạn của anh, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không cần đánh đến mức đó đâu, hy vọng lát nữa chúng ta có thể đánh đến đúng lúc thì dừng!”
“Thế nào gọi là đánh đến đúng lúc?”
“Anh thấy thế này có được không? Nếu trong mười giây tôi có thể khiến anh khuất phục thì anh hãy ngoan ngoãn nhận thua bước xuống võ đài! Con người tôi không thích đánh tàn phế chân tay của người khác, như vậy quá mức tàn nhẫn! Cũng coi như tôi giữ lại chút thể diện cho anh”, Phó Vô Diệp mỉm cười, nói. .
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Hắn vừa dứt lời, dưới võ đài lần nữa sôi trào.
“Mười giây khiến người đeo mặt nạ khuất phục ư? Phó Vô Diệp không nói đùa chứ?”
“Có lẽ anh ta đã nhìn ra người đeo mặt nạ đã xử lý Lữ Tư Triều như thế nào! Mười giây… có thể đối phó được không?”
“Có phải Phó Vô Diệp hơi coi thường đối thủ rồi không?”
“Không đâu! Tuyệt đối không! Con người Phó Vô Diệp nhìn bề ngoài không nghiêm túc nhưng thực tế anh ta rất lý trí và chững chạc! Nếu không nắm chắc phần thắng thì sao anh ta lại dám nói như vậy chứ?”
“Nói đúng lắm! Mặc dù thực lực của người đeo mặt nạ cũng không tệ nhưng so với Phó Vô Diệp… thì còn kém xa! Phó Vô Diệp là người có thể dễ dàng đánh bại thiên kiêu đấy!”
“Chúng ta hãy chờ xem!”
Mọi người dưới võ đài nhao nhao bàn luận.
“Anh Phó cô lên!”, Nam Cung Vân Thu hét lớn cổ vũ.
Mọi người nhìn chằm chằm, Phó Vô Diệp lại cười nói: “Đương nhiên, nếu sau mười giây mà tôi vẫn không khiến anh khuất phục thì coi như tôi thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn bước xuống võ đài! Anh tiếp tục nhận lời thách đấu của người khác, anh thấy thế nào?”
“Là vậy sao?”
Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ một chút, thờ ơ nói: “Mười giây đủ không?”
“Gì cơ?”
Phó Vô Diệp hơi sững dờ, cười hô hố: “Anh bạn, nếu anh cảm thấy mười giây là quá dài thì tôi có thể rút ngắn cho anh vài giây!”