“Rút ngắn ư? Ý tôi không phải vậy! Tôi sợ mười giây không đủ với anh!”, Lâm Chính lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp hơi nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Xem ra anh rất tự tin vào thực lực của mình… được, nếu đã như vậy, tôi sẽ tăng thêm năm giây, trong mười lăm giây sẽ phân thắng bại. Nếu trong vòng mười lăm giây tôi không làm được thì tôi thua”.
“Mười lăm giây, quá ngắn!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Sao thế? Anh muốn kéo dài thời gian đến hai mươi giây sao?”, Phó Vô Diệp cau mày.
Lâm Chính lại lắc đầu.
“Chẳng lẽ là… ba mươi giây?”, nụ cười của Phó Vô Diệp vụt tắt.
“Ba mươi giây?”
“Không phải tên ngốc này thực sự cho rằng anh ta có thể đấu với Phó Vô Diệp trong vòng ba mươi giây đấy chứ?”
“Anh ta tưởng mình là ai?”
“Anh ta không biết thực lực của Phó Vô Diệp à?”
“Theo tôi thấy anh ta là một thằng ngốc!”
Đám người bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ, đủ lời châm chọc.
Nam Cung Vân Thu càng thêm tức giận, cô ta chợt đứng bật dậy nói: “Anh Phó, anh ta muốn chết thì anh cứ đánh thẳng tay đi! Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi! Đánh cho tên kiêu ngạo này đẹp mặt!”
“Đúng vậy! Cậu chủ Phó! Đừng nương tay với loại chó má này! Anh ta muốn chết thì sao anh phải khuyên anh ta làm gì?”
“Đánh đi cậu chủ Phó! Để xem lát nữa tên ngu ngốc này còn có thể hét lên không!”
“Những kẻ không biết rõ thực lực của bản thân mình đến đâu thì cậu chủ Phó cần gì phải dài dòng với hắn?”
“Ba mươi giây thì ba mươi giây, chúng ta đợi xem người này có thể chống đỡ được ba giây trong tay cậu chủ Phó hay không!”
Nhiều khán giả đã đứng dậy la hét.
Một số người mắng chửi Lâm Chính ngu dốt và kiêu ngạo.
Một số người còn yêu cầu Phó Vô Diệp dạy cho Lâm Chính một bài học nhớ đời.
Nhưng hai người ở trên võ đài rõ ràng không hề bị ảnh hưởng.
“Ba mươi giây thì ba mươi giây! Anh Lâm, nếu anh có lòng tin vào bản thân như vậy thì chúng ta có thể thử”, Phó Vô Diệp thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Nắm đấm của anh ta đã thầm siết chặt.
Rõ ràng trong lòng anh ta không thoải mái.
Anh ta đang bị xem thường sao?
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi sẽ cho anh năm phút!”
Một câu đơn giản khiến bầu không khí đang sôi trào chợt biến mất…
Nụ cười của Phó Vô Diệp đông cứng lại …
“Anh Lâm, anh… anh nói gì cơ?”
“Tôi nói, tôi cho anh năm phút… Nếu không đủ thì có thể tăng lên mười phút, mười phút cũng được, nhưng tôi thấy mười phút thì quá lâu…”
Lâm Chính vừa nói vừa ngẫm nghĩ.