Đó chính là Nạp Lan Thiên!
“Tới lượt anh rồi”, Lâm Chính nói.
Nạp Lan Thiên gõ tay xuống thanh vịn với vẻ điềm đạm.
“Cậu Thiên!”
“Cậu Nạp Lan!”
“Trông cậy cả vào cậu rồi”, đám đông nhìn anh ta bằng ánh mắt trông mong.
“Anh rể, anh nhất định phải đánh bại tên khốn đó. Nếu không…chị sẽ bị gả cho anh ta mất”, Nam Cung Vân Thu lao lên, kéo tay Nạp Lan Thiên với tâm trạng vô cùng kích động.
Nạp Lan Thiên liếc nhìn Nam Cung Mộng, thấy sắc mặt của ông ta vô cùng điềm nhiên thì anh ta khẽ chau mày.
“Đúng là lão hồ ly! Nếu tôi thắng thì thế gia Nam Cung sẽ kết thông gia với thế gia Nạp Lan. Nếu tôi thua, thế gia Nam Cung sẽ liên minh với Đông Hoàng Giáo. Dù có thể nào thì Nam Cung cũng không hề bị thiệt. Lão hồ ly này đúng là ghê gớm”, Nạp Lan Thiên lầm bầm. Sau đó anh ta đứng dậy, bước lên võ đài.
Mọi người đều tập trung vào anh ta. Tầm hơn chục giây sau, Nạp Lan Thiên đã đứng trước mặt Lâm Chính.
Hiện trường sục sôi.
Nạp Lan Thiên bước lên đồng nghĩa với việc buổi đại hội này đã tới lúc hạ màn. Nếu như đến cả Nạp Lan Thiên cũng không đấu nổi người này thì có nghĩa là không còn ai khác nữa.
Rất nhiều người đặt hi vọng vào anh ta.
“Anh rể Nạp Lan Thiên cố lên. Nhất định phải chiến thắng”, Nam Cung Vân Thu hét lớn.
“Vân Thu, hỗn xược”, Nam Cung Mộng khẽ tái mặt.
“Bố…con làm sao chứ?”
“Con câm miệng lại cho bố”, Nam Cung Mộng đanh giọng. Nam Cung Vân Thu đành im tiếng. Cô ta cảm thấy vô cùng uất ức. Đúng lúc này, có rất nhiều người ở phía dưới hô vang.
“Cậu Nạp Lan, xin hãy đánh bại kẻ này”.
“Đúng vậy, cậu nhất định phải thắng”.
“Phải xử lý kẻ ngông cuồng đó, để cậu ta biết người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Gã này ngạo mạn quá, phải để cho cậu ta biết sự lợi hại của cậu”.
“Hạ gục cậu ta đi! Tốt nhất là đánh chết luôn!”
“Đúng vậy! Đánh chết cậu ta”.
Đám đông tức giận. Cỏ vẻ như họ muốn trợ lực cho Nạp Lan Thiên. Nhất là người của các gia tộc và tông phái khác. Những câu nói trước đó của Lâm Chính đã đắc tội hết một lượt với họ nên đương nhiên họ không hi vọng người như Lâm Chính có thể lấy được Nam Cung Yên Nhu và kết thông gia với thế gia Nam Cung.
“Sư tỷ, chị nói xem anh ta có thắng được không?”, An Viên ở phía sau bừng tỉnh, vội quay qua hỏi.
“Chị…Chị không biết. Anh ta có thể đánh bại Sâm Lang thì thực lực sẽ vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, đối phương lần này là Nạp Lan Thiên, là thiên kiêu xếp thứ 10. Những người xếp trong top 10 đều là những thiên tài yêu nghiệt cả. Thực lực của bọn họ chắc chắn không phải là ai cũng so sánh được đâu…hơn nữa…”, Bích Trân nói tới đây bèn ngập ngừng.
An Viên cuống quýt, vội vàng nói: “Hơn nữa sao ạ? Chị nói đi”.
“Hơn nữa Lâm Chính chiến đấu tới giờ phút này thì thể lực cũng đã tiêu hao đi nhiều rồi. Chắc chắn giờ anh ta đã mệt, lực bất tòng tâm thôi. Còn Nạp Lan Thiên thì luôn chờ đợi…giờ hai bên đánh nhau, e rằng Lâm Chính sẽ rất bị động”, Bích Trân lo lắng nói.