“Hừ! Cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào. Cậy mình là người của Đông Hoàng Giáo nên vô thiên vô pháp đúng không? Nực cười”, gia chủ nhà họ Tần trước đó cầu xin cho Sâm Lang hừ giọng.
“Đông Hoàng Giáo giờ là cái thá gì? Chia năm xẻ bảy rồi! Thế gia Nam Cung lần này mà có thể kết thông gia với thế gia Nạp Lan thì Đông Hoàng Giáo cũng chẳng là gì đối với họ”, người bên cạnh cười nói.
“Có điều tôi nghe nói gần đây Đông Hoàng Giáo mở đại hội Đông Hoàng để chọn ra giáo chủ. Nếu có giáo chủ mới thì tình hình sẽ khác đấy…”, không biết ai lên tiếng.
Dứt lời, đám đông cười xùy.
“Nếu có giáo chủ mới thật thì đã làm sao? Vấn đề hiện tại của Đông Hoàng Giáo có thể giải quyết chỉ dựa vào một cuộc đại hội chắc? Người muốn làm giáo chủ đông như kiến ấy, nếu không dùng vũ lực thì không có cách nào thống nhất được Đông Hoàng Giáo đâu”, có người phản bác.
Đám đông bàn tán sôi nổi. Thế nhưng phần lớn mọi người vẫn dồn sự chú ý về phía Lâm Chính. Anh chẳng buồn quan tâm tới những lời bàn tán, chỉ nhìn chăm chăm Nạp Lan Thiên. Anh bước tới, bước đi vô cũng vững trãi.
“Xem ra tôi ra tay nhẹ mất rồi”, Nạp Lan Thiên nhìn Lâm Chính bước tới. Anh ta lắc đầu: “Hoặc là tôi phải nghiêm túc hơn chút để mau kết thúc cuộc chiến vô vị này”.
Nói xong, Nạp Lan Thiên chủ động tấn công. Chân anh ta đạp mạnh xuống.
Rầm…Cả võ đài rung chuyển. Võ đài lúc này giống như một chiếc lá trôi dạt trên mặt biển đầy sóng dữ.
Đây chính là sức mạnh do xảo kình tạo ra.
Võ đài rung lắc mạnh khiến Lâm Chính loạng choạng. Anh cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì dù võ đài rung lắc mạnh như vậy nhưng không hề bị vỡ.
Rốt cuộc đây là loại sức mạnh nào vậy? Lâm Chính không thể lý giải nổi. Trong lúc võ đài rung lắc thì Nạp Lan Thiên bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
“Đối mặt với tôi mà không hề phân tâm là do anh khinh thường tôi hay là do anh tự cho mình là vô địch thiên hạ thế? Người tự cao tự đại như vậy, tôi không giết thì cũng khó chịu!”, Nạp Lan Thiên hừ giọng, một bàn tay như ảo ảnh ập tới.
Bàn tay đó lướt tới với tốc độ quá nhanh cộng theo sức lực mạnh tới mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Lâm Chính tin rằng, dù có là một quả núi thì cũng sẽ bị đập náp bởi chưởng đánh này. Huống hồ anh chỉ là một con người.
Rầm! Chưởng đánh dội mạnh vào ngực Lâm Chính.
Một hình thù kỳ lạ được tạo ra từ chưởng đánh tạo thành một làn sóng lan ra bốn phía.
Những người đứng gần bị làn sóng sức mạnh dội ngã. Có người bất tỉnh, có người thì la hét đầy đau đớn. Những người khác sợ tới mức hồn bay phách tán.
Lâm Chính đành phải lùi về sau, suýt nữa thì lại ngã ra đất.
Chưởng đánh quá kinh người. Sức tàn phá của nó khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Sau khi tấn công, Nạp Lan Thiên cũng thu tay về.
“Kết thúc rồi”, có người vô thức nhận ra điều gì đó bèn lên tiếng.
“Mỗi lần cậu Nạp Lan Thiên làm vậy thì có nghĩa là đối phương đã thua rồi”.
“Gã này đúng là không đỡ nổi một đòn tấn công”.
“Thua hơi nhanh đấy!”
“Cũng đủ rồi mà! Dù sao thì cậu ta cũng đỡ mấy chiêu của cậu Thiên rồi. Có thể đánh với thiên kiêu xếp thứ 10 thì còn gì phải chê trách nữa”, Nam Cung Mạc Phi hừ giọng.
Rất nhiều người không biết, anh đã đỡ được một đòn của Nạp Lan Thiên.
Có thể đỡ được một đòn của anh ta thì có thể đi khoe khoang với thiên hạ rồi. Lâm Chính phải mất một lúc mới đứng vững lại.
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn xuống ngực, cảm giác như có dòng điện chạy qua và đang điên cuồng xé nát cơ thể anh.