“Đúng vậy! Thằng vô dụng vô năng! Chết là đáng đời!”.
Bọn họ chửi mắng.
Nam Cung Vân Thu thì liên tục vỗ tay, cười lớn: “Chết được lắm! Chết được lắm! Ha ha ha ha…”.
“Ngay cả người của Diệu Thủ Cốc cũng nói là đã chết, xem ra là chết thật rồi… Đáng tiếc”.
Phó Vô Diệp đầy vẻ nuối tiếc.
Theo anh ta thấy, dù thành tựu của người này không bằng Nạp Lan Thiên thì cũng không kém hơn bao nhiêu. Nếu chịu ẩn nhẫn, có thời gian trưởng thành hơn thì chắc chắn sẽ là nhân vật nổi danh một phương.
“Thú vị”.
Nạp Lan Thiên lắc đầu, quay người đi về phía Nam Cung Yên Nhu.
“Cô Yên Nhu, đi thôi, bái đường!”.
“Cháy rồi”.
Nam Cung Yên Nhu lạnh nhạt nói.
Từ đầu tới cuối cô ta vẫn luôn có bộ dạng thờ ơ tĩnh lặng.
“Lửa sẽ được dập nhanh thôi. Hôm nay anh và em kết hôn là chuyện mà bố mẹ em và thế gia Nạp Lan anh đều mong đợi, đừng để người nhà chúng ta thất vọng. Huống hồ, em có thể gả cho Nạp Lan Thiên này cũng là phúc phận của em, chẳng lẽ em không muốn làm người phụ nữ của anh?”, Nạp Lan Thiên lạnh nhạt nói, nhìn Nam Cung Yên Nhu với ánh mắt vô cùng ngạo nghễ.
Một đứa con cưng của trời như anh ta phớt lờ tất cả cũng là chuyện bình thường.
Nam Cung Yên Nhu không nói lời nào.
Nhưng ngay lúc đó.
“Hả?”.
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Người xung quanh nhìn về phía phát ra tiếng, lúc này mới phát hiện người lên tiếng là An Viên…
“Sư muội, sao vậy?”.
Bích Trân lau nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm đã chết, chúng ta không thể ở lại đây nữa, phải mau chóng rời khỏi đây!”.
“Không phải… sư tỷ, anh ấy… anh ấy đột nhiên có mạch lại rồi!”, An Viên lắp bắp, vẻ mặt bàng hoàng.
“Cái gì? Lại… Lại có mạch rồi?”.
Bích Trân ngạc nhiên.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”.
Lúc này, tiếng ho kịch liệt vang lên.
Ngay sau đó Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy lần nữa.
“Wow!”.
Xung quanh ồ lên.
Nam Cung Vân Thu trợn tròn mắt.
Phó Vô Diệp mở to hai mắt, há hốc miệng.
“Xác chết sống dậy?”.
Nam Cung Mạc Phi đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn lại.
Lúc này, ngay cả Nạp Lan Thiên cũng không tin nổi, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.