“Anh Nạp Lan, bọn họ ngang nhiên khiêu khích thế gia Nam Cung, chúng tôi há lại khoan nhượng?”, Nam Cung Mạc Phi hạ giọng nói.
Nạp Lan Thiên nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Sao? Các người muốn phá hoại trận chiến thiên kiêu?”.
Dứt lời, bọn họ đều kinh ngạc.
Trận chiến thiên kiêu vô cùng thần thánh, không ai có thể can thiệp! Nếu không, sẽ bị toàn bộ người của giới võ thuật khiển trách và chỉ trích, quan trọng là sẽ làm sự tồn tại ở bên đó nổi giận.
Thế gia Nam Cung không có gan to đến mức đó.
Người của thế gia Nam Cung bắt đầu do dự.
Nam Cung Mộng suy nghĩ một lúc, phất tay: “Các người lui xuống trước, đợi cậu Nạp Lan quyết đấu với cậu Lâm này xong hãy bắt người!”.
“Vâng, gia chủ”.
Bọn họ gật đầu.
Nam Cung Mộng không sốt ruột.
Nếu Nạp Lan Thiên giải quyết Lâm Chính, ông ta lại nhẹ gánh. Nếu Nạp Lan Thiên thua, Lâm Chính chắc chắn cũng sẽ kiệt sức, ông ta bắt người càng không tốn công sức.
Thế nào cũng có lợi, ông ta quả thật không gấp gáp.
“Mau kết thúc thôi!”, Nạp Lan Thiên nhìn sang Lâm Chính, nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, ra hiệu Bích Trân và An Viên ở bên cạnh tránh xa một chút.
Hai cô gái rất băn khoăn, nhưng cuối cùng vẫn lùi ra sau.
Nhưng khi hai cô gái vừa lùi ra…
Vù!
Nạp Lan Thiên lại biến mất.
“Cẩn thận!”.
Bích Trân la lên thất thanh.
Lâm Chính đột nhiên quay đầu, nhìn thấy chưởng tay của Nạp Lan Thiên đã đánh tới.
Sát cơ lan tràn!
Lần này, hai bàn tay anh ta lại có một luồng khí ý kỳ diệu đặc biệt vây xung quanh, vô cùng ảo diệu. Lúc anh ta đánh tới, sức mạnh trên đó giống như sóng to gió lớn ập tới.
Nạp Lan Thiên dốc hết toàn lực, tấn công về phía Lâm Chính như phát điên, không để lại bất cứ đường lui nào.
Anh ta không tin người ở cùng độ tuổi với mình lại thật sự có thể tu luyện được tiên thiên cương khu!
Là giả thôi!
Chắc chắn là giả!
Nạp Lan Thiên gầm lên khe khẽ, chưởng ảnh xao động.
Thế tấn công vô cùng đáng sợ, dường như sắp hủy diệt mọi thứ.
Ầm! Ầm!
Chuỗi tiếng động dày đặc như mưa rơi vang lên.
Sau đó, những sóng sức mạnh kỳ diệu nổ ra từ trên người Lâm Chính.